“Khách khí gì chứ, đều là người một nhà. Sau này ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chị Mai, chị Mai sẽ trút giận cho cậu!”, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần: “Phụ nữ chúng tôi toàn phải tự dựa vào mình, có vài tên chỉ được cái đẹp mã!”
Sau quầy bar, ông chủ cười hì hì: “Đúng đó, mấy cậu đẹp mã thì có gì tốt!”
Bà chủ liếc mắt khinh thường: “Biến biến biến, liên quan gì ông!”
Sư phụ Vinh nói: “Tôi còn tưởng có người tới ăn quỵt!”
Tiểu Dương vung đao trong tay nói: “Ai ăn quỵt, tôi chém chết luôn!”
Hai người đều hung hăng trừng Chu Húc.
Chu Húc cũng thấy hơi nhục, sau lại thấy sư phụ Vinh và Tiểu Dương quá hung dữ, không dám nói gì thêm, ảo não rời đi.
Ra ngoài, anh ta còn ngoái lại mắng: “Mấy người chờ cho ông!”
...
Lý Dục Thần cũng không coi mấy kẻ như Chu Húc ra gì.
Như bà chủ đã nói, chỉ là loại ruồi bọ vo ve mà thôi.
Nhưng Đinh Hương làm ở đây, dù có mấy người ông bà chủ quan tâm nhưng cứ bị ruồi thì rất phiền phức.
Không sợ ăn trộm vào nhà, chỉ sợ bị trộm ngấp nghé!
Lý Dục Thần gọi điện cho Hoàng Tam.
Hiện tại Hoàng Tam coi Lý Dục Thần như thần, răm rắp nghe theo lệnh anh.
Tuy Lý Dục Thần không quá thích anh ta nhưng đây là người hợp dùng nhất bây giờ.
Nhưng kẻ ác phải cần có kẻ ác hơn trị, ruồi bọ thì phải dùng sâu trùng xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3658735/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.