Sắc mặt Lâm Thu Thanh chợt thay đổi: "Chị à, chuyện này có lý do cả..."
"Câm miệng!", người phụ nữ trừng ông ta một cái: "Giờ tôi không có hỏi chú, nếu chú bao che cho con thì tôi xử cả chú luôn đấy!"
Lâm Thu Thanh chợt lạnh mặt, có hơi tức giận nhưng do ngại với thân phận của đối phương nên không lên tiếng.
"Sao, không dám nhận? Chẳng phải tối qua uy phong lắm mà, sao giờ thành anh hùng rơm rồi?"
Lý Dục Thần nhìn bà ta hỏi: "Bà là ai?"
Người phụ nữ sửng sốt, cười ha ha nói: "Vậy mà còn dám hỏi tôi là ai? Cậu hỏi họ thử xem tôi là ai".
Lâm Mộng Đình nhỏ giọng nói với Lý Dục Thần: "Đây là cô cả Lâm Lai Nghi của tôi, là chị ruột của bác cả, bên cạnh bà ấy lại bác trai Viên Quốc Thành".
"Bà muốn gì?"
Thực ra, Lý Dục Thần cũng không hứng thú với việc bà ta là ai, chỉ là có người cầm tiền ném vô mặt mình nên anh muốn biết người đó là ai thôi.
"Không có gì, tôi chỉ hỏi cậu một câu, chân của cháu trai Thiếu Hằng nhà tôi có phải do cậu đánh gãy không?"
"Đúng là tôi".
"Hừ, thừa nhận dứt khoát đấy. Vậy cậu nói cho tôi biết là ai sai cậu làm thế?"
Lâm Lai Nghi liếc Lâm Thu Thanh.
Lâm Thu Thanh cau mày.
Mà Nghiêm Tuệ Mẫn lại biến sắc.
"Không ai sai tôi cả".
Nghiêm Tuệ Mẫn thở phào một hơi.
Bà ta thật sự lo lắng Lý Dục Thần sẽ sợ hãi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3658708/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.