Chương trước
Chương sau
Pháp lực ít ỏi hiện tại của anh không mở được pháp bảo không gian nên không lấy được thuốc và pháp khí.





Máu chảy từ vết thương ở sườn xuống.



Anh cảm thấy choáng váng.



Vưu Hinh muốn tiến lên làm gì đó nhưng lại sợ làm phiền anh. Cô ta đành quỳ xuống ở cửa hang, cầu nguyện thầm với bầu trời.



"Thần linh ơi, xin hãy tha cho anh ấy, đừng để anh ấy chết, tôi nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của anh ấy!..."





Gió thổi vào rừng cây như tiếng khóc của phụ nữ.



Vài đám mây đen trôi tới che khuất cả bầu trời đầy sao.



"Vưu Hinh, các người ở đâu? Ra đây cho anh!"







Giọng nói của Ba Kỳ Lan truyền theo tiếng gió.



Vưu Hinh vội vàng chạy vào hang kéo Lý Dục Thần dậy.



"Nhanh lên, anh trai tôi đuổi tới rồi!"



Bọn họ đi vào sâu trong hang rồi trốn vào bóng tối.



Nhưng không ngờ, hang này rất nông, đi vài bước là hết đường.



Vưu Hinh đỡ Lý Dục Thần ngồi dựa vào tường, hai người co rúm trong bóng tối.



"Vưu Hinh! Tôi tìm thấy các người rồi! Mau ra đây đi!"



Tiếng của Ba Kỳ Lan ngày càng gần.



Lý Dục Thần cảm thấy một thân thể ấm áp ôm chặt anh từ phía sau, hơi thở như hoa lan phả vào tai anh.



"Dục Thần, tôi sẽ không để ai làm hại anh đâu! Trừ khi tôi chết!"



Nghe câu này, thân thể Lý Dục Thần run lên, trong đầu như sấm nổ.



"Mộng Đình!"

Trong bóng tối, anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.



Nhưng chắc chắn tiếng gọi ‘Dục Thần’ vừa rồi chính là giọng nói của Lâm Mộng Đình.



Lý trí nói cho anh biết, Lâm Mộng Đình vẫn còn đang ở thành phố Hòa cách xa vạn dặm, nằm trên giường ở Ngô Đồng Cư, hồn bay phách lạc, vô tri vô giác.



Còn người đang ở bên cạnh anh lúc này là một cô gái của dân tộc Cao Ly tên là Vưu Hinh.



Lẽ nào là hồn phách bị lạc của Lâm Mộng Đình đã nhập vào cơ thể của Vưu Hinh?



Nhưng mà, sao có thể như thế được chứ?



Vưu Hinh chỉ là một cô gái hiền lành bình thường thôi mà!



“Vưu Hinh! Anh tìm thấy hai người rồi!” Ba Kỳ Lan chui vào bên trong sơn động.



Tay anh ta đang cầm một ngọn đuốc, ngọn lửa chiếu sáng cả hang động, những tảng đá trên vách hang ướt nhẹp như thể người đá đang rơi lệ.



Ba Kỳ Lan đứng trong ánh lửa trông vô cùng uy nghiêm. Khuôn mặt của anh ta vuông vắn, ngũ quan đương nhiên cũng rất ngay thẳng, khí phách còn mang theo mấy phần chính trực.



“Anh ơi, em không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!” Vưu Hinh nói.



Ba Kỳ Lan không để ý đến Vưu Hinh, anh ta nhìn Lý Dục Thần rồi hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại có thần lực?”



"Thần lực ở trên trời được chia sẻ cho tất cả mọi người, đó không phải đặc quyền của anh và cũng chẳng phải đặc quyền của bất kỳ người nào.” Lý Dục Thần nói.



Ba Kỳ Lan sửng sốt một lát, tức giận nói: “Ăn nói hàm hồ! Nơi này chính là cấm địa, chỉ những người được thần cho phép thì mới có thể vào, chỉ những người cống hiến hết mình cho thần mới có thể được thần ban cho pháp lực. Anh ăn trộm thần lực mà còn dùng những lời nói hàm hồ để nhiễu loạn lòng người, anh chính là ác ma trong truyền thuyết! Tôi sẽ giết chết anh!”



Lần này Ba Kỳ Lan không dùng dao mà móc ra một khẩu súng.



Đây là một khẩu súng lục Paektusan với hoa văn tinh xảo ở trên thân.


Lý Dục Thần không ngờ rằng Ba Kỳ Lan có súng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.