Trưa nắng, khắp núi rừng đều là du khách, đủ màu sắc chen chúc trên những con đường mòn leo núi và quanh hồ.
Lượng người đông đúc này tạo thành sự tương phản rõ rệt với Thiên Trì tĩnh lặng.
Hơi thở của con người che lấp hơi thở của thiên nhiên khiến nơi đây mất đi vẻ bí ẩn.
Lý Dục Thần vừa chen chúc giữa đám đông du khách, trôi theo dòng người, vừa tìm kiếm sự nhiễu loạn địa khí đáng ngờ trong thần thức.
Nhưng rất tiếc, anh đã lang thang từ sườn núi phía bắc đến sườn núi phía tây rồi đến sườn núi phía nam cả ngày rồi, thậm chí còn đến sườn núi phía đông trong lãnh thổ Cao Ly nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
Vào lúc chạng vạng, du khách bắt đầu xuống núi, người ít dần, thế giới trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Lý Dục Thần ngồi trên đỉnh núi, ngẩn người nhìn Thiên Trì và những ngọn núi trùng điệp.
Những ngọn núi dưới chân in bóng khổng lồ dưới ánh hoàng hôn, phản chiếu trên mặt hồ.
Thiên Trì lẳng lặng nằm đó như một người đẹp ngủ say ngàn năm, xinh đẹp, an lành nhưng không có hơi thở của linh hồn.
Lý Dục Thần nhớ đến lúc này Lâm Mộng Đình cũng đang nằm như vậy ở nhà trong thành phố Hoà.
Anh có chút sốt ruột.
Thấy du khách đã ít đi, anh bèn tìm một góc không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3511496/chuong-1333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.