Chương trước
Chương sau
Sương mù theo đó khép lại.





Trên sương mù, Lý Dục Thần cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ngôi đền đổ nát dưới chân.



"Khặc khặc khặc!" Long Bà Ba Dục nhìn anh cười nói: "Lại thêm một người nữa! Tốt lắm! Tốt lắm!"



Lý Dục Thần giơ kiếm Huyền Minh lên rồi lại chém một nhát.





Rõ ràng là sương mù nhưng trong tai lại truyền đến một tiếng keng như thể chém vào đá.



Sương mù lại nứt ra một khe hở nhưng không hoàn toàn tách ra, rất nhanh đã khép lại.







Trên thân tượng Phật trong cỏ dại lại xuất hiện một vết kiếm.



Lý Dục Thần đã phát hiện ra điều bất thường, lớp sương mù bảo vệ này trông giống như một trận pháp nhưng không phải là trận pháp bình thường, trong đó ẩn chứa Phật pháp vô thượng, rất rõ ràng là có liên quan đến ngôi cổ miếu này, không phải do tên yêu tăng trước mắt sở hữu.



Qua lớp sương mù, anh nhìn thấy luồng sáng bảy màu xuyên qua ngôi đền đổ nát.



Đó là thanh kiếm Thất Tinh của sư tỷ Hướng Vãn Tình.



Lý Dục Thần mừng rỡ, gọi: "Sư tỷ! Sư tỷ có ở trong đó không?"



"Dục Thần?! Là đệ sao?" Trong giọng nói của Hướng Vãn Tình lộ rõ sự ngạc nhiên: "Tỷ ở trong này, bị đèn Chúc Long Cửu Âm nhốt lại rồi!"



"Đèn Chúc Long Cửu Âm?"



Lý Dục Thần rất kinh ngạc, tên yêu tăng này còn có pháp bảo như vậy sao?



"Được, sư tỷ, đệ sẽ cứu tỷ ngay đây!"



"Dục Thần, đệ đừng vào, bên trong này rất quỷ dị, đệ phá ngôi miếu này từ bên ngoài là tỷ sẽ thoát ra được!"



"Biết rồi!"



Lý Dục Thần nói xong thì nghiêng kiếm Huyền Minh lên, toàn bộ pháp lực đều rót vào thân kiếm.



Long Bà Ba Dục nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình, nhìn động tác của Lý Dục Thần mà ông cũng không ngăn cản, chỉ cúi lưng giống như một ông già đáng thương.



"Ừm... Trên người cậu có sức mạnh to lớn, tôi cảm nhận được, rất tốt! Rất tốt! Nâng kiếm của cậu lên đi, lại đây, cậu sẽ cảm nhận được ánh mắt của thần. Trước mặt Na Già, mọi sức mạnh đều như kiến hôi cả! Cậu sẽ biij khuất phục thôi!"



Lý Dục Thần không quan tâm ông nói gì, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung.



Kiếm Huyền Minh lại ra tay, kiếm khí như cầu vồng chém vào lớp sương mù.



Lần này, anh không dừng lại, kiếm khí nối tiếp nhau, kiếm này chưa tan, kiếm khác lại nổi lên.



Kiếm khí ngang dọc tạo thành lưới cắt lớp sương mù ra từng mảnh.



Trên thân tượng Phật, từng vết kiếm xuất hiện liên tiếp, thân Phật vốn đã loang lổ lại càng trở nên tồi tệ hơn, đá vụn rơi xuống vào đám cỏ.



Long Bà Ba Dục dường như cũng kinh ngạc trước sức mạnh của kiếm khí Huyền Minh, ông liên tục thay đổi thủ ấn, một tấm bùa Phật trước ngực bay ra, lớp sương mù vỡ vụn lập tức bị bùa Phật hút vào.



Ông ném bùa Phật lên không trung, hóa thành một vị Phật vàng rực đứng giữa không trung, từ trên trời giáng xuống chặn đứng Lý Dục Thần.


Cùng lúc đó, từ ngôi đền phía sau Long Bà Ba Dục, từng xác chết khô đét bước ra…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.