Hơn nữa, ngoài hành lang có người của ông ta canh gác, trên mái nhà cũng có lính gác. Nhưng bọn họ không hề có động tĩnh, chứng tỏ đã bị xử lý rồi.
Ông ta không thể hiểu nổi, họ đã làm thế nào.
"Các người tìm tôi làm gì?"
"Dẫn chúng tôi đi gặp tướng quân." Mã Sơn nói.
Mục Khôn thở phào một hơi, tưởng họ là khách hàng tới mua hàng, lạnh lùng cười nói: "Tướng quân không phải muốn gặp là gặp được đâu. Các người từ đường dây nào tới? Mang bao nhiêu tiền đến đây?"
Những người mua hàng tới trước không vui, giận dữ nói: "Mục Khôn, từ bao giờ người mới cũng có thể tùy tiện tới mua hàng vậy? Bây giờ các người ở Tam Giác Vàng làm ăn cũng bất chấp luật lệ thế à?"
Mục Khôn buông tay nói: "Chúng tôi làm ăn, chỉ xem ai cho nhiều tiền, ai có thiện chí." Sau đó lại nhìn Mã Sơn: “Thiện chí của các người thế nào?"
"Thiện chí à?"
Mã Sơn bỗng nện một quyền vào mặt tên mua hàng vừa lên tiếng.
Tên đó ngã lăn ra đất, đầu đã bị đập méo mó.
Mục Khôn chưa kịp phản ứng, thân hình của Mã Sơn đã lướt như chớp qua khắp phòng, quyền đến tới tấp như gió, rầm rầm rầm, liên tiếp mấy quyền đã hạ gục hết mọi người trong phòng.
Mã Sơn không giống Lý Dục Thần có thể hoàn toàn không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3498832/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.