Tra Na Lệ quay đầu lại nhìn thấy, vội vàng chạy tới đỡ Mã Sơn, giật mình hỏi: “Anh sao vậy? Cái tên ngốc này! Con bọ này có độc, sao anh lại ăn thật chứ?”
Cô ta điểm huyệt trên người Mã Sơn rồi lấy một lọ thuốc ra, dốc hai viên ra lòng bàn tay, đút cho Mã Sơn ăn.
Sau đó, cô ta xoa nhẹ ngực Mã Sơn: “Khỏe lại chưa?”
Mã Sơn tái mặt, nằm trong ngực cô ta: “Na Lệ... Anh không xong rồi...”
Thấy Mã Sơn không có dấu hiệu chuyển biến tốt, Tra Na Lệ hơi ngờ vực: “Không đúng, chân khí trong người anh rất mạnh, cổ trùng đã bị anh giết chết rồi, trong cơ thể anh chỉ có chất độc của cổ trùng đã chết, đáng lẽ ra uống thuốc vào là không sao nữa chứ!”
“Na Lệ, nếu như anh chết, xin em đừng buồn vì anh…”
“Nói vớ vẩn gì vậy!”, Tra Na Lệ vội la lên: “Anh không chết được đâu! Tôi sẽ không để anh chết!”
“Na Lệ, anh lạnh...”
Tra Na Lệ ôm chặt người Mã Sơn: “Thế này có đỡ hơn không?”
“Na Lệ, anh không muốn chết ở đây. Em dìu anh tới... Tới...”
“Anh muốn đi đâu?”
Mã Sơn rút tấm thẻ phòng ra: “Phòng Đại Đô Hội không ở thì phí…”
“Cút!”
Tra Na Lệ nhìn thấy thẻ phòng mới hiểu ra Mã Sơn đang giả vờ bèn vứt anh ta xuống đất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3483270/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.