Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Những thứ này đều là do bác cố gắng làm ăn mà có được, gia tộc là gia tộc, cá nhân là cá nhân, không thể nói nhập làm một được”.
Lý Ngôn Thành thở dài, nói: “Thế nên cháu không coi bác như người nhà! Không sao, bác biết chuyện này cần thời gian để thích ứng. Cháu cũng không cần nghĩ nhiều, phần cho con cái, bác đã để dành cả rồi. Còn lại đều là của cháu, cháu có thể cầm lấy bất cứ lúc nào mình muốn”.
Lý Dục Thần đang định lên tiếng thì Lý Ngôn Thành giơ tay ngăn anh lại: “Bác biết cháu có bản lĩnh, nhưng chấn hưng nhà họ Lý không phải một việc dễ dàng. Nhà họ Lý gặp tai hoa ngập đầu, không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng có thể vực dậy, ấy đều là bởi vì con nháu nhà họ Lý như chúng ta vĩnh viễn đồng lòng”.
“Đừng thấy bác làm nhà giàu nhất mấy năm rồi, nhưng tài sản trong tay bác chẳng là gì so với với thế gia quyền quý cả. Muốn chấn hưng nhà họ Lý, chút tiền ấy của bác cũng chỉ như muối bỏ bể, tiền chưa bao giờ xếp ở vị trí thứ nhất.”
“Bác sắp trăm tuổi rồi, ông trời đối xử với bác không tệ, cho bác được thấy hy vọng phục hưng của nhà họ Lý khi bác còn sống trên đời. Bác không thể giúp gì nhiều, chỉ là có ít tiền, cùng với mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng, nhân lúc bác còn sống, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3480508/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.