Tiếp viên trưởng và các tiếp viên hàng không nhìn anh với ánh mắt khó tin, trong mắt tràn đầy vui mừng xen lẫn sùng bái. Nhưng ngay sau đó bọn họ lại hoảng sợ bởi vì tình cảnh trước mắt.
Trong buồng lái, ba nhân viên của phi hành đoàn bao gồm cơ trưởng ngã vào trong vũng máu.
Máy bay đang rơi xuống, độ nghiêng càng lúc càng lớn hơn, rung lắc cũng ngày càng nghiêm trọng.
Ngoại trừ Lý Dục Thần, Mã Sơn và Tra Na Lệ, những người khác đã không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể thuận tay bắt lấy thứ gì đó để chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình.
“Ai biết lái máy bay?”, Lý Dục Thần hỏi các nhân viên trên máy bay.
Chục nghìn mét trên không không là gì với Lý Dục Thần, anh có thể bảo vệ Mã Sơn rời đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng máy bay xảy ra chuyện bởi vì anh, anh không thể khoanh tay bỏ mặc chiếc máy bay này được.
Nếu không ai biết lái máy bay, vậy thì anh cũng chỉ có thể thử cứu người, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
“Tôi biết lái”, Tra Na Lệ nói: “Tôi có bằng lái máy bay, nhưng mà là máy bay cỡ nhỏ, tôi chưa từng lái máy bay chở khách cỡ lớn bao giờ, chỉ có thể thử xem sao”.
Cô ta và Lý Dục Thần nhìn nhau rồi gật đầu, giờ phút này trong mắt hai bên chỉ có tin tưởng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3469690/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.