Anh dùng thức thần rà quét, phát hiện hơi thở và nhịp tim của bà ta cực kỳ yếu ớt, yếu đến mức giống như một người sắp chết.
Anh cau mày lại gần, ngồi xổm xuống, giơ tay bắt mạch cho bà lão.
Mạch rất yếu, gần như không có hô hấp.
Nếu có bác sĩ ở đây thì chắc chắn bác sĩ sẽ bảo người nhà của bà cụ chuẩn bị hậu sự.
Lý Dục Thần móc một viên thuốc ra, cười nói: “Bà gặp được tôi là may mắn lắm đấy”.
Anh đang định nhét viên thuốc vào miệng bà lão nọ, thì đột nhiên bàn tay bà lão để trước ngực động đậy.
Một con dao găm xuất hiện trong tay bà ta, nói một cách chính xác hơn là một thanh đoản kiếm, bởi vì nó dài hơn dao găm một chút.
Thân kiếm đỏ nhạt, có những đường sọc mảnh, giống như miếng phi lê cá hồi mỏng trong suốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sát ý mãnh liệt bỗng bộc phát, thiên địa đông lại thành sương, giống như toàn bộ khí lạnh từ kim loại của những chiếc xe bỏ đi chất đống trong bãi đỗ xe đều bị thanh kiếm này hút đi.
“Ngư Trường!”
Lý Dục Thần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là thanh kiếm được ghi trong Ghi chép về danh kiếm Côn Luân của Mặc gia – Ngư Trường.
Đó là vua của thích khách, là kiếm của dũng giả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3458240/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.