“Sư phụ!”, đáy lòng Ân Oanh cảm động, bất giác rơi lệ.
“Đừng khóc, đã nói với các con bao nhiêu lần rồi, Mặc giả không có nước mắt!”, bộ dạng người phụ nữ mù vô cùng tức giận.
“Nhưng mà, nếu như con vẫn thất bại thì sao!”, Ân Oanh nhìn nỏ Huyền Cơ, trái lại lo lắng: “Con không sợ chết, nhưng nếu như bởi vì con mà để mất trọng khí của Mặc môn, vậy thì con trở thành tội nhân nghìn đời rồi còn gì!”
“Không thể nào! Nỏ Huyền Cơ là bảo vật mà tổ sư của nhà họ Mặc năm đó lưu lại, tương truyền có khả năng bắn rồng đâm phượng, có thể xuyên mây phá trời, giết người từ ngàn dặm bên ngoài. Mặc dù công lực của con chưa đủ, nhưng có thể phát huy một phần ngàn khả năng cũng đã quá đủ để giết một tên Lý Dục Thần rồi. Tới đây, ta truyền cho con thuật sử dụng nỏ Huyền Cơ…”
…
Hai ngày này có rất nhiều người đến căn nhà của họ Lý, trừ bỏ đội thi công tới sửa sang cải tạo thì còn có người của các gia tộc lớn ở thủ đô tới thăm trước, nườm nượp không ngừng.
Bởi vì công trình sửa sang lại căn nhà cách vách chỉ vừa khởi công, bãi đậu xe vẫn chưa kịp xây, người tới thăm cũng chỉ có thể đậu xe ở đầu hẻm. Vì thế con đường vốn cũng tạm coi như rộng rãi trong lúc nhất thời có vẻ chật chội vô cùng, mới sáng sớm đã đậu đầy xe, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3458205/chuong-1147.html