Bayar quỳ gối chính giữa tế đàn, hai tay giơ lên trời, trên người bốc lên ngọn lửa hừng hực, miệng lẩm bẩm chú ngữ gì đó mà họ không nghe rõ được.
Tấm bài vị tổ sư sau lưng ông ta sáng lên.
“Ôi trời, sơ suất quá!”
Hoàng Đại Sơn kêu lên một tiếng, phẩy cây phất trần trong tay, hóa thành một chiếc đuôi màu vàng khổng lồ, đập về phía tế đàn.
Mà lúc này, toàn bộ tế đàn đều đã bốc cháy.
Chiếc đuôi vàng quét tới, những sợi lông nở to ra phủ kín tế đàn, không còn chừa lại một kẽ hở nào.
Nhưng ngay cả như vậy, ngọn lửa vẫn không bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn đành nhấc đuôi lên, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn lửa bốc lên ngút trời.
Bayar bị cuốn ra khỏi tế đàn bốc cháy, thả xuống bãi đất giữa sân.
Chiếc đuôi to đập lên người ông ta mấy lần, lửa mới bị dập tắt.
Hoàng Đại Sơn thu đuôi về, phát hiện ra lông đuôi bị cháy xém mất một nhúm, xót ruột kêu lên: “Ôi chao, hết rồi, hết rồi, chuyến này thì hết thật rồi, xấu mất rồi, không còn được các cô gái thích nữa rồi!”
Ông ta giận đùng đùng chạy tới, chỉ vào Bayar bị cháy xém nhưng vẫn chưa chết, mắng: “Ông điên rồi! Nghịch gì chẳng được, sao lại nghịch lửa tự thiêu! Mẹ ông đẻ ông trên xe buýt phải không, lúc đẻ ông ra, hông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3453014/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.