🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau




"Ồ, ở thủ đô còn có nơi tồi tàn như vậy sao? Hang ổ của ăn xin phải không?", sư phụ Vinh xuống xe oán giận một câu.







Lạc Minh Sa mở cửa bước xuống xe, vô cớ run rẩy một chút, ôm cánh tay bị cụt của mình kêu lên đau đớn.







Sư phụ Vinh hộ tống hai người đi thẳng vào sân.







Giữa sân bày một tế đàn, trên vách sau của tế đàn có trải một tấm vải màu vàng, phía trước tấm vải màu vàng là một bài vị của thần linh, xung quanh có mấy lá cờ, trên bài vị và là cờ đều viết mấy chữ khó hiểu, hơi giống chữ Mãn Mông.







Trước đàn bày ba con gia súc làm đồ tế, hai bên còn dựng mấy người bù nhìn, trên người bù nhìn có hơn chục mũi tên cắm vào, đều xuyên qua ngực.











Bên cạnh tế đàn còn có một con chó đang nằm.







Ngoài ra, sân vắng tanh, không một bóng người.







"Nghi lễ Tát mãn!" Sư phụ Vinh thấy tế đàn kia, cau mày.















Con chó đột nhiên lao tới, nhe răng nhìn họ, dáng vẻ rất hung dữ.







Lúc này, sư phụ Vinh mới nhìn rõ, đây không phải là chó mà là một con sói thảo nguyên.







Sau đó, chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ mặt đất trong sân bắt đầu rung chuyển.







Cửa phòng mở rộng, đám người lần lượt đi ra, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3451912/chuong-1104.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả
Chương 1104: Vì sao tôi lại phải cứu ông
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.