Lâm Mộng Đình vẫn nói năng nhã nhặn như trước, nhưng giọng nói thể hiện sự khí phách và quyết đoán có sẵn của tiểu thư nhà quyền quý.
“Mở cửa hàng kinh doanh, sao lại có chuyện đồng ý rồi lại nuốt lời? Anh đừng quên, giao ước bằng lời nói cũng là giao ước, có hiệu lực pháp lý đấy. Nếu anh không bán thì tức là vi phạm hợp đồng. Tôi nhớ nghề các anh có quy định, hình như là bồi thường gấp ba, đúng không? À đúng rồi, câu lạc bộ cao cấp như các anh có phải nên bồi thường gấp mười không?”
Ngô Đại Minh suýt khóc.
Nói tên cậu Âu Dương của tập đoàn Tây Châu ra rồi mà vị tiểu thư này còn không cau mày.
Nếu thật sự phải bồi thường gấp mười lần thì chắc chắn sếp sẽ không chấp nhận tổn thất này, Ngô Đại Minh sẽ phải tự móc tiền túi ra trả.
So sánh địa vị trong giới, anh ta khinh thường Hầu Thất Quý. Nhưng nếu so sánh về tiền bạc thì một người làm công ăn lương như anh ta sao có thể so với ông chủ Hầu chơi đồ cổ mấy chục năm?
Bồi thường gấp mười lần, anh ta lấy cái gì ra mà bồi thường? Bán nốt cái quần lót cũng không đền nổi ấy chứ.
“Lúc cậu Âu Dương đến xem xe, có cậu Tiêu đi cùng. Cô Lâm, cô xem...”, Ngô Đại Minh thấy Lâm Mộng Đình vẫn thờ ơ thì giải thích thêm: “Chính là Tiêu Ngôn thiếu gia của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3440756/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.