Trong mắt Ngô Đại Minh, người Hầu Thất Quý giới thiệu thì có thể giàu được tới mức nào? Nếu giàu thật thì ai lại đi mua xe cũ?
Nhưng trông Lâm Mộng Đình có vẻ rất nghiêm túc, điều này khiến Ngô Đại Minh cảm thấy khá khó dò.
Bán xe hay không với anh ta không quan trọng, đại lý này vài tháng không bán được xe cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu đắc tội hội viên ngầm của câu lạc bộ thì anh ta không gánh nổi trách nhiệm.
“Thưa cô, cô tên là gì ạ?”
Bởi vì vẫn luôn là Lâm Mộng Đình lên tiếng nên Ngô Đại Minh đã coi cô là nhân vật chính. Hơn nữa nhìn khí chất của Lâm Mộng Đình, trong sự tao nhã lại có vẻ giàu sang, nếu trong hai người có một người là con ông cháu cha thì Ngô Đại Minh nghĩ người đó sẽ là Lâm Mộng Đình, còn Lý Dục Thần lại giống như trai bao ăn bám, chỉ được cái đẹp mã.
“Tôi họ Lâm”, Lâm Mộng Đình đáp.
“Nghe giọng nói có vẻ như cô Lâm không phải người thủ đô nhỉ?”, Ngô Đại Minh bắt đầu bắt chuyện, thử thăm dò Lâm Mộng Đình.
“Sao thế, tới chỗ anh mua xe còn phải kiểm tra hộ khẩu à?”
“Không phải ạ”, Ngô Đại Minh cười khan: “Vừa nãy tôi cũng đã nói rồi, khu S chỉ dành cho hội viên thôi. Để trở thành hội viên, cần được hội viên cũ bảo lãnh, nếu cô tìm được hai người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3440754/chuong-1046.html