Bình thường độ kiếp đều là người ở trên mặt đất, chờ thiên lôi hạ xuống, dùng pháp lực của bản thân để chống cự.
Bay lên tận trời như ông ta, chân không có chỗ đặt, sẽ tiêu hao pháp lực nhanh hơn rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn rất nhiều, một khi gặp phải tình huống khẩn cấp, không có nơi đặt chân, không có chỗ dựa vào sẽ rất khó điều chỉnh.
Trong quá trình độ kiếp không thể có sai sót mảy may nào, có đôi khi hơi không cẩn thận sẽ biến thành tro bụi.
Vương Sùng Tiên làm như vậy có lẽ là xuất phát từ tự tin, nhưng ở mức độ nào đó cũng đang bảo vệ Lý Dục Thần.
Ông ta xông lên tầng mây, tia chớp sẽ không rơi xuống, Lý Dục Thần đứng trên mặt đất sẽ tương đối an toàn.
Trong mắt ông ta, cháu trai Lý Thiên Sách mới tí tuổi đầu, dù tư chất có khủng bố, lại có cơ duyên lớn lao, thì tu vi có thể được bao nhiêu? Một tia chớp rơi xuống, người không còn chút cặn nào.
Ông ta nào có thể tưởng được, người trẻ tuổi này đã trải qua lôi kiếp sớm hơn ông ta.
Vương Sùng Tiên lăn qua lộn lại trong tầng mây, triển khai kiếm pháp Trường Xuân chống đỡ sấm chớp.
Mây đen dần dần nhạt đi, động tác của Vương Sùng Tiên cũng dần chậm lại.
Một lát sau, Vương Sùng Tiên rơi xuống từ bên trong mây đen, vung vẩy trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3433933/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.