Hắn ta chưa từng chịu nỗi nhục nhã nhường này, đối diện còn là một thằng nhóc.
Mấu chốt là hắn ta còn không thể phản kháng lại.
Hồi lâu sau cảm giác tê dại dưới xương sườn mới tiêu tán, kinh lạc thông suốt, chân khí lần nữa vận chuyển, hắn ta lập tức muốn phản kích.
Ngón tay Lâm Vân lại chợt điểm vào đàn trung của hắn ta.
Lần này Lâm Vân không dùng ngón tay sắt, mà dùng lan hoa phất huyệt thủ chị Mai dạy.
Vinh Quảng Kiệt chợt cảm thấy trước ngực run lên, toàn thân tê dại,
Lâm Vân tiếp tục tát chát chát chát vào mặt hắn ta, liên tiếp không ngừng, đánh cho Vinh Quảng Kiệt hoàn toàn hồ đồ.
"Đây là tôi tát thay cho chị tôi. Muốn ngủ chị tôi? Anh không hỏi thăm xem anh rể tôi là ai! Ngoại trừ anh rể của tôi ra, ai dám ngủ chị tôi? Bố Hoàng đế cũng thiến hết!"
Khuôn mặt Lâm Mộng Đình ửng hồng, nghe được vừa bực mình vừa buồn cười, hẵng giọng: "Tiểu Vân, em nói nhăng nói cuội gì đấy?"
Lâm Vân quay đầu cười nói: "Chị, em nói lời nói thật mà!"
Lâm Mộng Đình biết cậu ta tinh nghịch, sợ cậu ta càng nói càng kỳ cục, cô nghiêm mặt nói: "Thế là được rồi, trẻ con, lệ khí đừng nặng như vậy".
Lâm Vân bất mãn: "Thế mà cũng nặng ạ? Nếu là anh rể của em ở đây, tên này sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3428670/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.