Vinh Quảng Kiệt nói: “Yên tâm, giờ chúng ta đi qua đó dạy cho cô ta một bài học!”
Hầu Thất Quý nói: “Cậu Vinh, không phải cậu đã nói là nếu tôi bắt chước tiếng chó sủa thì sẽ bỏ qua chuyện này hay sao?”
“Ồ, tôi chỉ nói là tha cho ông thôi, đâu có nói là cho qua chuyện này. Tôi cũng sẽ đánh cho người đàn bà đó phải sủa tiếng chó mới thôi!”, Vinh Quảng Kiệt nói.
Hầu Thất Quý cả giận nói: “Cô ấy chỉ là một khách hàng, chuyện xảy ra trong tiệm của tôi, tôi chịu trách nhiệm thay cho cô ấy. Cậu đã đánh tôi rồi, mắng tôi rồi, làm nhục tôi rồi, còn muốn thế nào nữa? Đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình!”
“Ồ? Có vẻ như ông không phục thì phải?”, Vinh Quảng Kiệt cười khẩy: “Thế thì ông làm được gì nào? Ông có muốn tôi đánh chết ông luôn bây giờ không?”
Vương Bách Thuận biết mình không thể im lặng, nếu ông ta không nói gì thì rất có khả năng Vinh Quảng Kiệt sẽ đánh chết Hầu Thất Quý.
“Cậu Vinh, ông chủ Hầu đã gãy tay rồi, cậu cũng nên nguôi giận rồi đó. Nể mặt tôi, chuyện này tới đây thôi”.
Vinh Quảng Kiệt nhíu mày, có vẻ hơi do dự.
Dương Lỵ Lỵ nói: “Không được! Quảng Kiệt, anh nhất định dạy cho cô gái kia một bài học, anh không cào rách mặt nó ra thì em chết cho anh xem!”
Vinh Quảng Kiệt xòe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3427887/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.