Vương Bách Thuận biết Vinh Quảng Kiệt không giành được cặp sư tử nên không vui, bèn cười to, định bụng đánh trống lảng khỏi chủ đề này.
Nhưng Hầu Thất Quý lại nói: “Cậu Vinh là người sang quý, miệng vàng lời ngọc, đâu thể mắng chửi người khác như vậy được. Cậu mắng tôi là cáo thì âu cũng đành chịu nhưng cậu không thể mắng Tứ gia là gà được!”
Nghe ông ta nói vậy, Vương Bách Thuận lập tức sầm mặt lại.
Vinh Quảng Kiệt không ngờ Hầu Thất Quý lại xấu miệng như vậy, chỉ muốn xé xác ông ta ngay tại chỗ.
“Tứ gia, ý tôi không phải vậy”, Vinh Quảng Kiệt không muốn vô duyên cớ đắc tội Vương Bách Thuận.
Vương Bách Thuận giần giật mí mắt, khoát tay nói: “Thôi được rồi, mọi người đều là bạn bè cũ, đùa giỡn một chút thôi mà, không cần phải nói nữa”.
Vinh Quảng Kiệt lườm Hầu Thất Quý cháy mắt.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, một người phụ nữ khóc sướt mướt chạy xộc vào.
Vừa vào phòng đã bụm mặt, nhào vào lòng Vinh Quảng Kiệt:
“Hức hức… Quảng Kiệt, em bị người ta đánh! Hức hức... Anh phải báo thù cho em! Hức hức…”
“Đánh ư? Ai to gan dám đánh em?”
“Một người phụ nữ! Anh xem này!”
Dương Lỵ Lỵ ngửa mặt lên, dấu bàn tay đỏ hồng trên mặt vẫn còn chưa tan hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3427569/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.