Thấy Vinh Quảng Kiệt khăng khăng muốn mua bằng được nó, trong lòng Vương Bách Thuận bực bội, ông ta quyết định mình không thể để hắn ta nẫng tay trên mất được, đang định mở miệng thì Hầu Thất Quý lại lắc đầu, nói ra hai chữ ngắn gọn mà đanh thép:
“Không bán”.
Nghe thấy hai chữ này, Vương Bách Thuận suýt thì bật cười.
Cười Vinh Quảng Kiệt nẫng tay trên hụt.
Thấy mặt Vinh Quảng Kiệt xám ngoét như màu gan heo, tâm trạng Vương Bách Thuận cực kỳ vui vẻ.
Ông ta không khỏi phải nhìn Hầu Thất Quý bằng một con mắt khác nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ thể diện của ông ta thực sự lớn như vậy ư?
“Hầu Thất Quý, ông nghĩ mình là cái cóc gì!”, Vinh Quảng Kiệt bực tức nói: “Năm trăm triệu mà ông còn chê, có phải ông bị ấm đầu rồi không? Dù cho đây là đồ tốt nhưng tôi dám cam đoan, không đời nào có ai trả cho ông cái giá cao hơn thế. Chẳng qua là nó có thêm câu chuyện của Vinh môn mà thôi, nếu không phải là người giang hồ, ông cứ thử đấu giá thử xem, nếu không giở trò gì thì một trăm triệu cũng không bán nổi đâu!”
Vương Bách Thuận không nhịn được nói: “Quảng Kiệt à, cậu không thể nói như vậy được, có những thứ không phù hợp để đem ra đấu giá mà chỉ có thể trao tay giữa các nhà sưu tầm với nhau thôi. Cậu chịu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3427566/chuong-986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.