Dương Lỵ Lỵ sững sờ ôm mặt, mở to hai mắt ra nhìn, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn:
“Cô... Cô... Cô đánh tôi!”
Lâm Mộng Đình vẫn nhã nhặn ngồi tại chỗ, cầm chiếc vòng ngọc nạm vàng trên tay như thể mình không hề làm gì hết, lạnh nhạt nói:
“Sau này nhớ giữ mồm miệng cho sạch sẽ một chút, đừng nói những từ ngữ bẩn thỉu như vậy nữa”.
Ông chủ Dương cũng ngẩn người, không hiểu nổi tại sao lại như vậy, tại sao rõ ràng là Dương Lỵ Lỵ muốn ra tay nhưng cuối cùng cô ta lại là người bị đánh trước?
Ông ta nhận ra người phụ nữ trước mặt mình không hề đơn giản.
Nhưng việc đến nước này đã không còn có thể vãn hồi được nữa. Ông ta hiểu quá rõ tính cách của Dương Lỵ Lỵ, từ nhỏ, ngay cả mẹ cô ta cũng không dám đánh cô ta, nếu đánh thì chắc chắn cô ta sẽ đánh trả, chỉ có mỗi Vinh Quảng Kiệt là có thể trị được cô ta.
Sau lưng Dương Lỵ Lỵ là Vinh Quảng Kiệt, sau lưng Vinh Quảng Kiệt là Tần gia, bất kể lai lịch của người phụ nữ trước mặt là gì, dù có là người của tứ đại gia tộc thì cũng phải nể mặt Tần gia.
“Vệ sĩ!”, Dương Lỵ Lỵ kêu lên: “Mù hết rồi à? Không nhìn thấy cô ta đánh tôi hay sao?”
Hai tên vệ sĩ nghe vậy mới xông tới như mãnh hổ, nhào về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3427246/chuong-982.html