Sau đó là một người trông giống pháp sư đang làm pháp sự với những cái bình đó.
"Rốt cuộc đây là cái gì?", Tiêu Minh Hạc nhìn vậy thì nhíu mày: "Tế sống trong mộ của đế vương cổ đại cũng không tàn nhẫn như vậy đi?"
Ông chủ Hầu nói: "Đây đúng là phát hiện lớn, tôi vào nam ra bắc, đi qua vô số ngôi mộ rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy cái này".
Bạch Phương Hưng nhìn Lý Dục Thần một chút, trong lòng tự nhủ hóa ra là nhìn bích hoạ mới biết được, suýt nữa đã có rằng anh có thể nhìn xuyên qua vật rồi.
Ông ta nói: "Đi thôi, đi tìm Đạm Đài Ngọc quan trọng hơn".
Sau đó ông ta liền giơ kiếm đi đầu, vòng qua đám bình sứ ngăn ở cổng, đi vào trong phòng đá tiếp theo.
Ông chủ Hầu cảm thấy đáng tiếc, rất muốn giữ lại kỷ niệm, liền dùng di động chụp ảnh. Thế nhưng khi ánh sáng vừa lóe lên, ông ta hoảng hốt nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của đống thi thể, sợ đến mức không còn dám chụp nữa, vội vã đi theo.
Sau khi đi qua cửa đá, lại đến một căn phòng đá khác, trong phòng cũng có rất nhiều bình gốm được sắp xếp chỉnh tề.
Trên tường cũng có bích hoạ, không khác với căn phòng bên ngoài lắm. Chỉ là màu sắc pháp bào trên người pháp sư khác nhau, bên ngoài là màu đỏ, pháp sư nơi này là màu vàng. Xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417353/chuong-916.html