Tiếng cười của người áo đen xuyên thấu qua cửa sổ tàn phá của tòa miếu cổ, quanh quẩn trong núi rừng, như tiếng của ma quỷ.
"Giờ chết đã đến gần mà vẫn còn có tâm tình phóng túng!"
Cửa miếu truyền tới tiếng nói, bồng bềnh thấm thoát, như gần như xa.
Người áo đen đột nhiên quay người, quát hỏi: "Ai?"
Ánh sáng rọi vào cửa miếu xuất hiện một cái bóng, kéo thật dài, bóng người đến cuối vẫn không có thật thể.
Trông thấy cái bóng, người áo đen cung kính hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đạm Đài Ngọc, hành tung của ông đã bại lộ", cái bóng nói.
"Làm sao có thể?"
"Tiêu lão đầu không chết".
"Không chết?", Đạm Đài Ngọc lắp bắp kinh hãi: "Sao lại thế được? Võ hồn của ông ta đã diệt, đan điền đã nứt, kinh mạch đứt từng khúc, nội tạng nát bấy, loại vết thương này thế gian hoàn toàn không ai có thể trị!"
"Đừng có nói tuyệt đối như vậy", cái bóng nói: "Thế gian không ai có thể trị, nhưng cố tình ông ta đã được người chữa khỏi".
"Ai?"
"Lý Dục Thần".
"Lý Dục Thần?", sắc mặt Đạm Đài Ngọc thay đổi: "Chẳng phải anh ta ở Kim Lăng sao, không phải ông đã bày bẫy rập rồi sao, thế nào mà lại chạy tới Thủ đô?"
"Tôi cũng không nghĩ tới, anh ta tới Thủ đô nhanh như vậy", cái bóng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417344/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.