Trừ phi cậu biến thành con chuột, chui ra từ lỗ thông gió. Ha ha ha… cậu đợi chết đói ở đây đi!”
Nghê Hoài Kỳ đóng cơ quan, đứng bên ngoài cửa mật thật, cười điên cuồng không ngừng.
Đũng quần vẫn ấm nóng, khiến ông ta cảm thấy xấu hổ.
Nỗi xấu hổ này hóa thành nỗi tức giận.
Ông ta đập mạnh lên bức tướng dầy, điên cuồng cười với lỗ thông gió, dùng tất cả lờ lẽ bẩn thỉu mà ông ta có thể nghĩ ra mắng Lý Dục Thần và tám đời tổ tông nhà anh, để trút hết cơn giận của ông ta.
Nghe bức tường dầy đó phát ra tiếng vang bức bối, nghĩ đến Lý Dục Thần sẽ chết đói bên trong, ông ta lại thấp thoáng có khoái cảm. Sau nỗi xấu hổ và tức giận, có được khoái cảm khi trút ra.
“Lý Dục Thần! Tao khinh bà nội mày! Khinh mẹ mày! Kinh tám đời tổ tông mày! Mày cứ từ từ đợi chết đói trong đó đi!”
“Anh em của mày, chị em của mày, bạn bè của mày, tao sẽ chăm sóc tử tế! Nghe nói mày còn có vợ chưa cưới xinh đẹp? Bọn mày lên giường chưa? Nếu chưa lên, thì tiếc quá! Tao có thể làm giúp mày! Đến lúc đó, nếu mày chưa chết đói, thì tao có thể kể cho mày biết mùi vị thế nào, ha ha ha…”
“Lý Dục Thần, bây giờ mày rất tức phải không? Rất sợ hãi? Rất bất lực? Ha ha ha…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417255/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.