"Giết... Giết người? Cậu muốn giết ai?"
"Hoàng Phủ Hiền. Nghê Hoài Kỳ. Hầu Khuê Đông. Còn nữa, ai chắn tôi, tôi giết người đó".
Bảo vệ sửng sốt, rồi đột nhiên cười như điên.
Đây là câu chuyện buồn cười nhất anh ta nghe được trong năm nay.
Một người trẻ tuổi xách một thứ đồ màu đen thoạt nhìn có điểm giống kiếm trong tay, chạy đến cổng sơn trang Hồng Vũ nói muốn giết người.
"Nhóc kia, cậu biết đây là nơi nào không?"
"Đây là sơn trang Hồng Vũ!"
Bảo vệ tự hỏi tự trả lời, lúc nói ra bốn chữ sơn trang Hồng Vũ, khuôn mặt anh ta tràn ngập tự hào.
Như thể làm bảo vệ tại nơi này cao cấp hơn bảo vệ ở chỗ khác.
"Nơi này là trụ sở chính của hiệp hội võ đạo Hoa Đông! Biết hiệp hội võ đạo không? Mấy cái tên cậu vừa nói ra, biết là người nào không?"
Bảo vệ nhìn anh, ánh mắt lóe lên vài phần đáng thương.
"Tông Sư! Là Tông Sư đó biết không? Tông Sư không thể nhục! Dám nhục, hẳn phải chết! Đặc biệt là Hoàng Phủ Tông Sư, thế mà cậu dám gọi thẳng tên của ông ấy! Còn nói muốn giết bọn họ! Cậu chắc chắn phải chết! Hahahaha..."
Tiếng cười của anh ta đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đơ.
Tiếp đó, thân thể anh ta chia thành hai nửa, đổ sang hai bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417247/chuong-810.html