Ông ta vội vàng lao ra, nhảy xuống khỏi Tàng Thư Lâu, chỉ mấy bước đã vọt vào đại sảnh tòa nhà kia.
Nơi đó không có cái gì.
Liễu Chấn Võ nhìn một vòng, cũng không thấy thiếu thứ gì.
Ông ta đột nhiên nhớ tới, bảo vật gia truyền của nhà họ Liễu - Thất Trọng Bảo Hàm nằm ở thư phòng của Liễu Kim Sinh. Chắc hẳn mục đích của tên trộm là cái này.
Liễu Chấn Võ hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên tầng hai.
Cửa thư phòng vẫn còn khóa.
Liễu Chấn Võ không chút do dự đá bay ra ngoài.
Trong thư phòng không có người.
Cánh cửa đã bị ông ta đá văng ra, cửa sổ vẫn còn đóng, đồ vật bên trong bao gồm cả mấy cái ám ký mà ông ta biết đều không bị động vào.
Trong thư phòng không có nhiều không gian có thể giấu người, ông ta kiểm tra một lần, không thấy có cái gì.
Trong không gian thu hẹp như thế, cho dù là cao thủ Tông Sư cũng rất khó ẩn nấp.
Liễu Chấn Võ thở dài một hơi, trách cứ mình có phải đã quá nhạy cảm hay không.
Nhưng không biết tại sao, mắt của ông ta lúc này càng mấp máy mạnh hơn.
Lúc ông ta quay người chuẩn bị cất bước rời đi, ông ta đột nhiên nhìn thấy cái bóng của mình.
Con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3417141/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.