Tạ bà bà vốn có ý thu nhận Lam Điền vào Bách Hoa Cốc, lúc này bỗng nảy ra một ý, bèn nói: “Cậu Lý, cô bé Lam Điền trời sinh thông minh, linh giác lại khác người thường, cũng phải có danh sư chỉ điểm. Ở chỗ tôi, sợ làm lỡ cô bé. Tại sao cậu không nhận cô bé làm đệ tử, đưa cô bé theo, cũng cho cô bé đến thành phố lớn đi học. làm người, mở rộng tầm mắt”.
Lý Dục Thần khẽ động trong lòng, cảm thấy đề nghị này rất được.
Bây giờ anh đã phá tiên thiên, cũng có tư cách nhận đồ đệ. Hơn nữa cô bé đúng là có thiên phú dị bẩm, bồi dưỡng đàng hoàng, tương lai vô hạn.
Chỉ là bố mẹ cô bé vẫn còn khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ như vậy, đưa đến cách xa ngàn dặm, khó tránh không được gần gũi tình thân.
Bèn nhìn Lam Điền, hỏi: “Bé con, cháu muốn đi theo chú không?”
Lam Điền nhất thời ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Cô bé chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nếu đi theo về đó, cô bé sẽ lo sợ lạ lãm.
Nhưng bây giờ, trải qua chuyện ở trong đầm hoang, đặc biệt là trải qua cái chết của ông nội, cô bé đã không
còn là cô bé con đơn thuần không hiểu gì hết nữa.
“Cháu..., Lam Điền do dự: “Cháu đồng ý bái sư, nhưng cháu không muốn đi cùng chú”.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cô bé.
Tạ bà bà và các nữ đệ tử đều sốt ruột thay cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416976/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.