Nghiêm Cẩn tin vào anh rể thần kỳ của mình, chắc chắn sẽ thể thiện thần kỳ một lần nữa.
Còn Lam Điền không có khái niệm gì với thắng thua, mặc dù Lý Dục Thần bay đi, cô bé cũng không cảm thấy như vậy là thất bại.
Âm Vô Cực cười lớn đuổi theo.
Từng làn từng làn mây đen theo phía sau lão ta, kéo dài che lấp hơn một nửa bầu trời.
“Nhóc con, chịu chết đi!”
Mây dày đặc như mực lao về phía Lý Dục Thần, rất nhanh đã bao trùm lấy Lý Dục Thần.
Mây đen như thủy triều, dâng lên từng mảng máu màu đen đỏ, biến thành một biển máu.
Rất nhiều bộ xương màu trắng cuồn cuộn trong biển máu, thò ra vuốt xương khô gầy, dường như đang vật lộn, lại dường như đang tìm thứ gì.
“Ha ha ha…”
Trong không trung chỉ nghe thấy tiếng cười của Âm Vô Cực.
“Tạ Ngũ Ương, tôi không ngờ ông còn có truyền nhân pháp mạch ở bên ngoài, nhưng ông có lẽ cũng sẽ không ngờ phải không, truyền nhân của ông, truyền nhân khó khăn lắm mới trải qua lôi kiếp, hôm nay cũng phải chết trong tay tôi!”
“Bây giờ cậu ta giống như ông năm đó, bị nhốt trong biển máu. Năm đó ông kiên trì được tám tám chín mươi mốt ngày, mới hóa thành vũng máu, để xem truyền nhân của ông có thể trụ được mấy canh giờ! Ha ha ha…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416956/chuong-519.html