“Thưa bà bà, là Tiểu Thanh, không biết làm sao lại chạy ra ngoài. Tôi và mấy sư muội cùng đi tìm, tìm khắp cả rừng núi gần đây cũng không tìm được. Sau đó nghe được tin, nói trấn Lâm Hoang có mấy chục người bị rắn cắn, mới đến đó tìm. Không ngờ, gặp phải anh ta”, Tạ Hồng Yên chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta! Đã đánh chết Tiểu Thanh không nói, còn dùng thủ pháp kỳ lạ điểm huyệt Hồng Lăng sư muội”.
“Hừ, lại còn có chuyện này, sao các cô không nói sớm với tôi?”, Tạ bà bà trách hỏi.
Tạ Hồng Yên cúi đầu nói: “Chút chuyện nhỏ, không muốn bà bà lo lắng”.
“Chuyện nhỏ?”, Tạ bà bà tức giận nói: “Cắn thương mấy chục người còn là chuyện nhỏ? Tiểu Thanh là bán yêu sắp mở linh tri, người khác không biết độc tính của nó, các cô còn không biết sao? Trên trấn không ai có thể giải độc rắn này. Hiện giờ những người đó thế nào rồi?”
“Việc này…”, ánh mắt Tạ Hồng Yên lóe lên: “Tôi vội cứu sư muội về, Tiểu Thanh lại chết, nên không quản nữa”.
Bốp!
Tạ bà bà Tạ tát Hồng Yên một cái.
“Hồ đồ! Cô là đại sư tỷ, nên lấy mình làm gương, Tiểu Thanh chết thì chết, chỉ là một con rắn! Tính mạng mấy chục người trên trấn cô lại không quản? Tâm tính bạc bẽo như vậy, đâu phải là tác phong của Bách Hoa Cốc!”
Tạ Hồng Yên ôm mặt, run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416944/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.