Nhìn đàn rắn càng lúc càng gần, Lam Điền cũng sợ, nghe thấy cô gái nói như vậy, liền đi đến, ngồi bên cạnh cô gái, nhưng vẫn nắm chặt con dao chặt củi trong tay.
Cô gái nói: “Em biết không, rắn cũng nghe hiểu ngôn ngữ, chỉ là ngôn ngữ của chúng khác chúng ta. Em thổi tiêu theo cách và nhịp điệu của chị dạy em, thì có thể giao tiếp với rắn”.
Lam Điền bán tín bán nghi, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng cô bé vẫn chuyên tâm nghe cô gái giải thích về cái tiêu nhỏ này, và thổi theo cách của cô gái dạy.
Quả nhiên, đàn rắn nghe thấy tiếng tiêu liền dừng lại.
Lam Điền thử rất nhiều tiếng tiêu nhịp điệu khác nhau, đàn rắn liền hành động theo chỉ huy của tiếng tiêu.
“Oa, thần kỳ quá! Chị à, chị lợi hại quá!”
Cô gái cười, nói: “Tặng em cái tiêu này, sau này em cũng không cần sợ rắn nữa”.
“Cảm ơn chị!”, Lam Điền hưng phấn nói: “Chị à, chị tên là gì?”
Cô gái cười dịu dàng, nói: “Chị tên là Tạ Hồng Lăng, còn em?”
“Chị Hồng Lăng, em tên là Lam Điền”.
“Lam Điền… đúng là cái tên hay!”
Lam Điền chơi cây tiêu, thổi ra các tiết tấu khác nhau, tiếng tiêu vang lên từng hồi liền tiếp, vang vọng trong rừng núi.
Tạ Hồng Lăng bỗng cau mày, nói: “Đừng thổi nữa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416939/chuong-502.html