Lá trà nhà nông kém hơn Bích Loa Xuân Long Tỉnh, nhưng thắng ở điểm mới mẻ, có hương vị khác.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngồi tại chỗ lo lắng suông.
Lúc này, điện thoại di động của Lý Dục Thần vang lên, là Lâm Vân gọi tới.
Anh đặt di động lên bàn, đưa ngón trỏ ra làm ký hiệu đừng lên tiếng với Nghiêm Tuệ Mẫn, bấm nghe điện thoại, cũng mở loa ngoài.
Tiếng truyền ra từ điện thoại không phải của Lâm Vân, mà là của lang trung Tôn.
"Tôi nói này lão Nghiêm, ông cũng thật là, sao lại cố chấp như vậy chứ? Ông nói ra tung tích của Điếu Long Can và "Quyển sách Tử Lăng" đi, chẳng phải bớt chuyện rồi à. Tôi cũng đỡ phải ngày ngày chạy qua chỗ ông, chỗ tôi còn biết bao nhiêu bệnh nhân đang xếp hàng chờ tôi đấy!"
"Y thuật của tôi thì ông cũng biết rồi. Ông cứ yên tâm, chỉ cần ông chịu nói ra, tôi chắc chắn sẽ giúp ông đi một cách yên bình, thoải mái, cam đoan không hề có chút đau đớn nào. Đến lúc đó, con ông cũng sẽ đón ông về, làm một lễ tang thật phong cảnh. Ông nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của ông đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, trông nom chút đồ vật kia làm gì chứ?"
Nghiêm Tuệ Mẫn giật mình nhìn điện thoại trên bàn.
Bà ta quả thực không thể tin được đây là sự thật.
Nhưng âm thanh này đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416877/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.