“Tôi biết, tôi biết”.
Con chồn gật đầu liên tục, kể chi tiết tỉ mỉ hết quá trình từ ban đầu, bà Cung điểm hóa thế nào, cho đến bế quan ở miếu Hoàng Đại Tiên mấy năm cho đến khi xuất quan.
Nhưng việc này đều không vấn đề.
Lý Dục Thần hỏi nó: “Sau đó thì sao?”
“Sau này, ban ngày tôi hưởng thụ hương hỏa trong miếu, buổi tối tu luyện ở khu nhà họ Lý. Cái đó…”, con chồn dùng móng vuốt xoa đầu, xấu hổ nói: “Khu nhà họ Lý phong thủy tốt, tốt hơn miếu nát của tôi nhiều. Dưới lòng đất có linh khí rất nồng đặc nổi lên, nhưng nhiều năm trôi qua, đã bị tôi hút sạch, he he he…”
Lý Dục Thần vừa nghe liền phát hiện không đúng.
Kết cấu phong thủy tốt đúng là có thể khóa linh xu, tụ linh khí, nhưng thông thường linh khí phân bố đều, cùng lắm là nơi có trận nhãn nồng đặc hơn một chút, làm sao lại từ dưới lòng đất bốc lên? Cũng chẳng phải nước suối.
“Linh khí mà ông nói, bốc ra từ đâu?”
“Ở dưới lòng đất của giếng trời nhĩ phòng đằng sau”.
“Dẫn tôi đi”.
Con chồn ngoan ngoãn dẫn Lý Dục Thần đi đến Nhĩ phòng bên cạnh chính phòng.
Ở giữa nhĩ phòng và chính phòng có một cái giếng trời nhỏ.
Con chồn nói, linh khí từ dưới lòng đất chỗ này nổi lên, cho nên lúc nó tu hành đều ngồi thiền trong giếng trời.
Vừa nãy Lý Dục Thần đã quan sát kết cấu phong thủy tổng thể của cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416806/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.