Tuy nó khiến hòn đá của vu sư phương Đông cũng mất đi công hiệu, nhưng ánh sáng mặt trời mãi mãi bất diệt có thể xua đi tất cả tà ma thế gian, làm sao có thể bị dập tắt chứ?
Thomson chỉ có thể trách mình không đủ thành kính, không thể được thần hoàn toàn chiếu cố, ánh sáng mặt trời xen lẫn tạp chất.
Anh ta ngồi dậy từ trên giường, mặc quần áo, đi đến trước cửa sổ, treo bùa hộ thân trên song cửa sổ.
Bùa hộ thân đón ánh nắng ngoài cửa sổ, đung đưa trong không trung.
Thomson nhìn nó mà ngẩn người.
“Thomson, anh đang làm gì thế?”, Dương Hàm Nguyệt cũng mặc xong quần áo đi đến.
“Không có gì, anh chỉ nghĩ đến một chuyện thú vị thôi”.
“Chuyện gì thú vị, Thomson, anh từng nói, sẽ chia sẻ niềm vui với em”.
“Đương nhiên”, Thomson quay đầu nhìn Dương Hàm Nguyệt một cái: “Dương, em nói xem, theo con mắt của người phương Đông các em, cô gái để cho linh mục đưa đi vừa nãy rất đẹp phải không?’
“Đúng thế”, Dương Hàm Nguyệt hơi ghen, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, Đinh Hương thực sự rất đẹp.
“Vậy thì đúng rồi, lễ vật chúng ta hiến dâng cho thần, phải là đẹp nhất”, Thomson nói xong, vuốt nhẹ khuôn mặt cô ta: “Dương, em cũng rất đẹp”.
Dương Hàm Nguyệt cứ cảm thấy lời của Thomson rất kỳ lạ: “Thomson, hôm nay anh sao thế?”
Thomson đột nhiên hỏi: “Dương, em biết nghi thức nhập hội thế nào không?”
Dương Hàm Nguyệt lắc đầu: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416737/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.