“…
Cây dù giấy dầu, đơn độc
Băn khoăn ngâm nga, ngâm nga
Cùng với cơn mưa cô quạnh
Mong là sẽ gặp lại nhau
Như cây Đinh Hương
Cô gái vương sầu oán
Cô ấy có
Nhan sắc như Đinh Hương
Mùi hương như Đinh Hương
Ưu sầu như Đinh Hương”
…”
Mọi người lập tức cười vang.
“Thôi, đừng có mà ghen tị nữa, người ta đi rồi!”
Người đó mới thoát ra khỏi mạch thơ, nhìn về phía bóng lưng Lâm Mộng Đình và Đinh Hương biến mất, để lại một loạt tiếng thở dài, như thể họ thật sự là nhà thơ đứng dưới mưa kia.
Lý Dục Thần và Mã Sơn không giúp được gì, bèn mang hành lý lên ký túc xá.
Trong ký túc xá nữ, Lâm Mộng Đình và Đinh Hương sẽ không hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngoài kia, nhưng Lý Dục Thần và Mã Sơn lại khiến nhiều người ngoái lại nhìn.
Đưa sinh viên mới đến trường thường sẽ là cha mẹ người thân, mà hai người họ lại còn rất trẻ, Lý Dục Thần cũng không khác gì sinh viên.
Nhưng trên người họ đều có gì đó của giang hồ, khác hoàn toàn với sinh viên, trong vẻ điển trai đó còn có chút côn đồ.
Mà Lý Dục Thần vì tu luyện nên trên người còn có chút vẻ bàng quan mặc kệ sự đời.
Mấy cô gái trông thấy hai người họ thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán, cười hì hì không biết đang nói gì.
Hai người họ cũng không quan tâm, chỉ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416727/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.