Ông ta chỉ vào chữ khắc trên rìu ngọc, "Đây là chữ "Lôi", tượng hình thời thượng cổ".
Sau đó ông ta lại lật ngược cái rìu ngọc, "Đây là quẻ chấn trong quẻ phù. Một mặt là lôi, một mặt là chấn, đây không phải là Lôi Công Phủ thì là cái gì?"
"Nhưng không phải Lôi Công Điện Mẫu chỉ là thần thoại sao?", có người nói.
Lạc Đông Phúc gật đầu nói: "Có một số chuyện có thể là giả, nhưng thời gian lâu rồi sẽ trở thành thần thoại. Bình thường mấy thứ có hình dạng và cấu tạo này ở cổ đại đều là công cụ dùng để hiến tế, mà có lẽ Lôi Thần chính là một vị tế tư".
Thẩm Bỉnh Nguyên lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng nói: "Mọi người vừa rồi cũng đã được chứng kiến cậu Lý cầm sấm sét trong tay oai phong thế nào rồi, truyền thuyết thần thoại có cái gì mà không thể tin chứ? Hồ Chấn Trạch hàng năm đều ứ đọng, từ trước đến nay đã bao giờ đào được cái gì, năm nay đột nhiên xuất hiện bảo vật này, trùng hợp là hôm nay cậu Lý cũng đến đây, chẳng lẽ đây không phải là ý trời sao? Theo tôi thấy, nói không chừng cậu Lý có lẽ là Lôi Thần chuyển thế cũng nên, mà Lôi Công Phủ này đã dẫn chủ nhân của nó đến đây!"
Phùng Thiên Minh nghe vậy thì da đầu run lên, Thẩm Bỉnh Nguyên này đúng là nịnh nọt quá mức rồi, nhưng mà ông ta lại nói đến mức không thể phản bác được, quá hợp tình hợp lý, quả thực đúng là có chuyện như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416703/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.