“Tôi không chắc chắn chữa khỏi bệnh của ông cụ, vì phải khám bệnh mới có thể kê đơn. Nhưng các ông làm sao biết được bệnh của người ta chỉ có côn luân thảo có thể cứu được? Làm sao lại trùng hợp như vậy, trong tay ông lại có côn luân thảo?”
Một câu của anh hình như đã đánh thức người trong mộng.
Tiêu Thập Nương và ông lão họ Liêu quay sang nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc.
Hoàng Định Bang cười nói: “Côn luân thảo là của Thanh Huyền đạo trưởng, đạo trưởng là cao nhân ngoại thế, đâu phải người phàm như cậu có thể suy đoán!”
Lý Dục Thần nhìn Thanh Huyền một cái, nói:
“Cao nhân ngoại thế phải không, tiếc là côn luân thảo của ông là giả!”
Nói xong, đột nhiên chiếc hộp trên bàn lật bay dưới đất.
Chiếc hộp lăn mấy vòng dưới đất, côn luân thảo rớt ra khỏi hộp.
Một ánh sáng xanh chói mắt lóe lên, trong phòng tràn ngập hương thơm.
Nhưng hương thơm nồng nặc hơi không bình thường.
Cho dù người không hiểu y thuật, không hiểu dược thảo mộc, cũng có thể ngửi ra, mùi hương này không phải tỏa ra từ cây cỏ, mà từ thứ giống như bột hương giấu trong chiếc hộp.
Trước khi Lý Dục Thần chưa đánh đổ chiếc hộp, mùi hương từ từ tỏa ra, đương nhiên rất giống hương thơm thảo mộc.
Một khi đánh đổ, mùi hương nhanh chóng tỏa ra, cỏ dưới đất cũng không còn bóng sáng, giống như cỏ bình thường.
Thanh Huyền đạo trưởng giận quá hóa thẹn, nói: “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416696/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.