Một ông lão hơn sáu mươi tuổi bước ra khỏi nhà.
Đó chính là Tra Võ Anh, gia chủ nhà họ Tra.
Ngoài ra còn có chừng bảy, tám tay vệ sĩ đi bên cạnh ông ta.
Mặc dù số người không đông nhưng tất cả đều có súng.
"Bố!"
Tra Minh Huy như nhìn thấy cứu tinh, anh ta cố gắng lết cái chân đã bị gãy bò ra phía sau.
Tra Võ Anh nhìn thấy con trai mình ra nông nỗi này thì mặt mày tái mét.
Tuy vậy, ông ta vẫn phải kiềm chế cơn thịnh nộ đang chực chờ trào dâng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chất vấn: "Cậu Lý phải không? Đúng là tài cao thật nhỉ, thảo nào nhà họ Viên phải treo thưởng một trăm triệu khắp chốn để tìm người giết cậu bằng được. Nhưng cậu có ngông cuồng quá không? Một mình cậu mà muốn đấu với cả nhà họ Tra à?"
Tra Minh Huy đã lết đến bên chân bố mình, nhìn những người vệ sĩ cầm súng mà lòng cực kỳ yên tâm.
Cho dù võ công có đáng sợ cỡ nào thì liệu đối phó nổi súng đạn không?
"Giết cậu ta! Các anh mau nổ súng giết cậu ta đi!", Tra Minh Huy gào lên.
Các tay súng đều nhìn Tra Võ Anh để hỏi ý ông ta.
Chưa có mệnh lệnh của Tra Võ Anh, bọn họ sẽ không ra tay.
"Cậu Lý, nếu bây giờ cậu rời khỏi đây thì tôi sẽ xem như chuyện tối nay chưa từng xảy ra", Tra Võ Anh nói.
Lý Dục Thần cười khẩy, đá xoáy ông ta:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416654/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.