Phùng Thiên Minh không khỏi lo lắng nói: “Có hiềm nghi làm giả, sẽ gây danh tiếng rất xấu trong giới các cược này”.
“Không sao, đúng là tôi đến từ thủ đô, nếu là giả thì bồi thường”, Lý Dục Thần nói: “Vừa hay mượn cơ hội này, tuyên truyền thân phận của tôi ra ngoài, sau này, tôi sẽ hành tẩu giang hồ bằng thân phân cậu Lý ở thủ đô”.
Phùng Thiên Minh ngẩn người, nói: “Được, vậy thì được”.
Chuyện đấu võ đã được quyết định, thời gian là hai ngày sau, địa điểm là cung thể thao thành phố.
Phùng Thiên Minh đã bao cả cung thể thao.
Khán giả thì áp dụng chế độ khách mời, không bán vé, không lên truyền hình.
Quy tắc cuộc đấu là đấu tự do không hạn chế, thực ra tương đương gần như với đấu quyền thế giới ngầm.
Đương nhiên, giữa cao thủ, cũng có thể chạm đến giới hạn sẽ dừng lại ngay lập tức.
Cái gọi là chuyên gia vừa ra tay, liền biết có hay không.
Bàn bạc xong, Phùng Thiên Minh không quên hỏi một cậu: “Cậu Lý, cậu… cậu có muốn đặt cược không?”
Lý Dục Thần hiểu, Phùng Thiên Minh đang thăm dò, xem anh có lòng tin bao nhiêu với trận đấu này.
Anh cười lớn ha ha, nói: “Chú Minh, ông và chị Na rất tốt với tôi, tôi không ngại nói thẳng, ông làm nhà cái, thì cứ thiết kế bàn cược theo kết quả tôi thắng, không cần để lại đường lui”.
Phùng Thiên Minh ngẩn người tại chỗ, sự thẳng thắn của Lý Dục Thần khiến ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416594/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.