Trần Văn Học cùng Lý Dục Thần xuống xe.
Lâm Thu Thanh chào đón, sau khi trò chuyện một lát thì bắt đầu giới thiệu cho Trần Văn Học từng thành viên của nhà họ Lâm.
Khi giới thiệu đến Lâm Mộng Đình thì hai mắt Trần Văn Học chợt sáng rỡ, nói: “Nói vậy thì đây chính là vợ chưa cưới của anh Lý à? Chậc chậc chậc, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, thảo nào cả người như anh Lý cũng mê đắm”.
Con người anh ta nói chuyện không biết kiêng dè gì, Lý Dục Thần đã biết từ trước.
Nhưng người nhà họ Lâm thì không quen cho lắm, nhớ tới Lý Dục Thần đã công khai nói mình không ở rể nhà họ Lâm nên khó tránh khỏi một thoáng mất tự nhiên.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại thoải mái, hào phóng cười nói: “Anh Trần quá khen”.
Trần Văn Học cười ha hả: “Tôi không thể giấu được suy nghĩ của mình, mong cô Lâm không thấy phiền lòng”.
Vào sơn trang Bắc Khê, Lý Dục Thần bỗng nhiên nhướng mày.
Anh ta ngẩng đầu, tuy là trời tối có trăng có sao nhưng bên dưới ánh trăng đó vẫn còn một tầng mây đen chưa tiêu tan.
Không đúng, Ngô Hiền đã chết, theo lý mà nói thì mây đen trên đỉnh phải tan đi rồi mới đúng chứ.
Nhưng đám mây đen sát khí đó đến nay vẫn không hề tan đi.
Xem ra, bên trong nhà họ Lâm có vấn đề, nên mới dẫn đến kiếp nạn này.
Lý Dục Thần cũng không nói ra.
Nếu là vấn đề bên trong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416584/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.