Lý Dục Thần lấy ra một tấm bùa: “Bọn mày vốn dĩ vô tội nhưng lại phải chịu khổ hình, lưu lại oán niệm tại nhân gian, đúng là khổ trong khổ. Bây giờ tao sẽ siêu độ, giải thoát khỏi bể khổ, xua tan oán niệm, để bọn mày quay về với trời đất. Nhớ cho kỹ, nỗi khổ của bọn mày không phải tội, là do người gây ra. Sau này nếu đầu thai làm người, thì hãy làm việc thiện, đừng làm hại kẻ khác”
Dứt lời, tay anh rung lên, bùa trong tay hóa thành luồng sáng vàng.
Ánh sáng vàng bao phủ căn phòng giống như sao rơi đầy trời.
Đốm sáng rớt trên thân linh hồn như lớp quần áo màu vàng.
Tất cả nhìn về phía Lý Dục Thần.
Người quỳ xuống, chó cúi đầu, toàn bộ lộ ra biểu cảm biết ơn.
Trong chốc lát, ánh sáng vàng tan biến.
Cả căn phòng biến về nơi đầy sinh khí trần gian.
Chỉ có Kampot nằm trên đất đã biến thành thây khô.
Trông vô cùng quỷ dị.
Mọi người cảm thấy như đang nằm chiêm bao, không tin những việc vừa xảy ra đều là thật.
Cuối cùng, Cố Ngôn Thu là người lên tiếng đầu tiên:
“Cậu Lý, hôm nay cậu đã ra tay cứu mạng già của tôi và cậu chủ, sau này nếu cậu Lý cần gì thì cứ tự nhiên mở miệng, Cố Ngôn Thu tôi dù phải liều mạng già thì cũng làm cho bằng được”.
Trong mắt Trần Văn Học phát ra tia sáng như thể phát hiện đại lục mới.
“Anh Lý, chuyện hôm nay cảm ơn anh, nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/3416505/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.