Chương trước
Chương sau


Chương 597

Ông ta cũng rất hiếu kỳ, Tiền Khôn sẽ tiến cử ai, Nam Giang còn có ai có y thuật còn cao minh hơn Hồ Sư Ước ông ta?

Tiền Hân Đồng và Hồ Sư Ước cùng nhìn sang Tiền Khôn, đợi ông ta nói ra tên của người này.

Tiền Khôn nói: “Cậu ta tên là Lý Dục Thần”.

Nghe thấy ba chữ Lý Dục Thần, Tiền Hân Đồng suýt nhảy lên.

Hồ Sư Ước ngẩn người, cười trong lòng nói: “Ông Khôn, ông và tôi cùng suy nghĩ giống nhau”.

“Ồ?”, Tiền Khôn kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ người truyền thụ châm mà ông Hồ nói, cũng là Lý Dục Thần?”

“Đúng thế”.

Hồ Sư Ước kể lại chuyện xảy ra ở Đồng Khánh Đường ban sáng một lượt.

Tiền Khôn nghe xong, cười lớn ha ha, nói: “Hân Đồng à Hân Đồng, lần này cháu nhìn nhầm rồi, lại còn dám đánh cược với người ta, lần này sợ là mất cả người lẫn tài sản rồi. Ha ha ha…”

Tiền Hân Đồng đỏ mặt, hờn dỗi nói : “Ông nội!”

Tiền Khôn nói: “Được rồi, được rồi, ông gọi cho cậu ta, bảo cậu ta đến”.

Rồi lấy điện thoại ra, định gọi đi.

“Ông nội”, Tiền Hân Đồng do dự một lát: “Ông chỉ cần hỏi anh ta đang ở đâu, đích thân cháu đi mời anh ta”.



Lý Dục Thần đang uống trà nói chuyện với Từ Thông trong phòng bao của hội sở, Quan Nhã Lệ đích thân ngồi cùng

Từ Thông thả lỏng hơn vừa nãy rất nhiều, ông ta biết mình đã đầu tư thành công.

Hôm nay coi như trong họa được phúc, dùng cái chân của con trai và cái mạng của Chung Thần, đổi lấy cơ hội ngồi uống trà với Lý Dục Thần, ông ta thấy rất đáng.

Huống hồ cái chân của Từ Hiểu Bắc chỉ gãy một lúc, đã được chữa khỏi.

Còn Chung Thần, một tên nhóc không quen biết, vốn chẳng là gì trong mắt Từ Thông, cho dù vì vậy mà đắc tội với cậu ấm nhà họ Viên.

Chẳng lẽ nhà họ Viên còn có thể vì tên nhóc đó đến tính sổ với Từ Thông chắc?

Kể cả đến thật, Từ Thông cũng không sợ.

Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì nước chặn, mãnh hổ Giang Đông, đâu phải hư danh!

Từ Thông chỉ sợ kiểu như Lý Dục Thần, thực sự là tay cầm tia sét, trong một ý niệm, đã có thể diệt nhà họ Từ.

Hơn nữa ông ta đoán chắc, tương lai Lý Dục Thần chắc chắn có thành tựu vĩ đại, bây giờ là lúc rồng bơi chỗ nước cạn, còn có thể bò lên, đợi chân long bay lên trời, thì chỉ có thể ở dưới ngước nhìn thôi.

Cho nên ở thành phố Cô, ông ta mới không hề do dự là người đầu tiên nói ra khẩu hiệu ‘cậu Lý là nhất’.

Lý Dục Thần cũng vừa hay thông qua Từ Thông tìm hiểu rất nhiều tình hình của hào môn Giang Đông.

Anh còn cố ý hỏi đến Lang Dụ Văn.

Từ Thông cũng thừa nhận, Lang Dụ Văn là kỳ tài, có mưu lược và gan dạ phi thường, tiếc là xuất thân bình thường,mnền móng mong manh, dã tâm quá lớn, đế quốc thương nghiệp của anh ta đã lay động nền móng của rất nhiều cường hào, cuối cùng bị vây quét.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.