Chương 17
Lâm Lai Phong hắng giọng một tiếng:
“Đúng đó chú, Tuệ Mẫn nói rất có lý, chưa nói đến việc không môn đăng hộ đối, chỉ nói hai người trước giờ chưa từng gặp nhau, sao Mộng Đình có thể chấp nhận được? Chú cũng hiểu tính Mộng Đình mà”.
Lâm Thu Thanh nhìn anh họ với vẻ biết ơn, cảm thấy anh họ đã nói giúp như thế rồi bèn tiến lên cất lời: “Bố…’
Ai ngờ ông ta vừa lên tiếng thì Lâm Thượng Nghĩa đột nhiên đứng phắt dậy, cầm lấy bình trà trên bàn đập mạnh một cái.
Một tiếng xoảng vang lên, bình sứ vỡ tan tành.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Bình sứ này do một người nổi tiếng làm ra, giá cả không rẻ, cũng là thứ mà ông cụ thích, ngay cả bình sứ cũng ném xuống đất, có thể thấy ông cụ tức giận đến mức nào.
Lần này không còn ai dám nói gì nữa.
“Thằng nhóc nghèo?”, Lâm Thượng Nghĩa cười khẩy: “Nghèo thì sao, mở gia phả xem một lượt ba thế hệ nhà ai chưa từng nghèo không? Nhà họ Nghiêm các cô chưa từng nghèo à?”
“Lâm Thượng Nghĩa tôi năm đó cũng từng nghèo! Lúc tôi gặp khó khăn ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nếu nghĩ như các người thì năm đó tôi có thể cưới được mẹ của người sao?”
“Ông chủ đừng nổi giận, cần gì phải thế chứ”, Lâm Thiền Minh đứng sau lưng Lâm Thượng Nghĩa nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Không phải tôi giận mà là đám bất hiếu này quá tệ hại!”, Lâm Thượng Nghĩa chỉ bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/re-ngoan-xuong-nui-tu-thanh-chinh-qua/2790125/chuong-17.html