Chương trước
Chương sau


Chương 407

“Dục Thần”, Lâm Thu Thanh lo lắng nhìn Lý Dục Thần: “Tôi biết cậu đánh rất giỏi, nhưng chắc cậu sẽ không muốn trực tiếp giết đến nhà họ Viên giải quyết bằng bạo lực chứ?”

Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Nếu cháu nghĩ như vậy, bây giờ nhà họ Viên đã không còn rồi”.

Khóe mắt Lâm Thu Thanh khẽ run lên, trong lòng bất giác dâng lên khí lạnh.

“Vậy cậu định làm thế nào?”

“Đánh sập nhà họ Viên, không phải để xả giận, mà là phải khiến nhà họ Lâm tìm được đường sống”, Lý Dục Thần nói: “Nếu nhà họ Lâm thông qua cuộc chiến lần này, tiếp nhận một phần ba sản nghiệp nhà họ Viên, bác Lâm, bác cảm thấy nhà họ Lâm có tính là trong họa được phúc không?”

Lâm Thu Thanh càng lúc càng cảm thấy cậu con rể này là kẻ điên.

“Đừng nói là một phần ba, chỉ cần tiếp nhận một phần mười trên sản nghiệp quan trọng, thực lực của nhà họ Lâm có thể mạnh gấp đôi hiện tại”.

“Nhà họ Viên mạnh như vậy sao?”, Lý Dục Thần gần như bất ngờ, sau đó khẽ bật cười: “Như vậy càng tốt, phân chia nhà họ Viên ra, mọi người đều vớt được lợi ích”.

Các người biết treo thưởng giang hồ, tôi không biết chắc?

Lâm Thu Thanh do dự nói: “Dục Thần, chuyện lớn như vậy, tôi phải mở cuộc họp gia tộc mới có thể quyết định được”.

Nghiêm Tuệ Mẫn bên cạnh đột nhiên nói: “Thu Thanh, còn mở cuộc họp gia tộc cái gì, ngoại trừ chúng ta và nhà cô Tư, còn có ai đến nữa? Bây giờ ngay cả em gái ruột em cũng tránh thật xa. Anh nghe theo Dục Thần đi, mạng của cả nhà chúng ta đều do cậu ấy cứu”.

Tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy cách nghĩ của Lý Dục Thần rất điên cuồng, nhưng phụ nữ thích dựa vào trực giác, trực giác nói với bà ấy, con rể làm đúng.

Lâm Thu Thanh nói: “Vậy tôi cũng phải nói với ông cụ một tiếng”.

Lý Dục Thần nói: “Vừa hay, cháu cũng đi đưa thuốc cho ông cụ, chúng ta cùng đi đi”.

Gặp Lâm Thượng Nghĩa, Lý Dục Thần bắt mạch cho cụ ấy trước, rồi lại châm mấy châm.

Sau đó lấy ra đan hồi nguyên, cho Lâm Thượng Nghĩa uống một viên.

Đan dược vào miệng, lập tức hóa thành một làn hương thanh mát trực tiếp xuống dạ dày.

Ông cụ lập tức tinh thần sảng khoái.

“Dục Thần, đây là thuốc gì?”

“Đây đan hồi nguyên cháu vừa mới luyện”, Lý Dục Thần nói: “May mắn có ông Hồ của Đồng Khánh Đường cho mấy dược liệu quý giá”.

“Đúng là tiên dược!”, Lâm Thượng Nghĩa cảm khái nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi khỏi bệnh rồi, lại trở về thời thanh niên”.

Lý Dục Thần biết, ông cụ tuổi thọ sắp tận, trừ phi kim tiên đại la đến đây, nếu không, không thể thay đổi tình hình. Bây giờ chỉ là tác dụng của thuốc mang lại thôi.

Anh để lại cho Lâm Thượng Nghĩa nửa chai thuốc, dặn dò ông cụ cứ ba ngày uống một viên.

Dựa vào dược lực của đan hồi nguyên, có thể cố gắng giúp Lâm Thượng Nghĩa kéo dài chút thời gian này, sau này ra đi cũng sẽ không đau đớn.

Lâm Thiền Minh dựa vào võ công của mình, lại thêm điều trị trước đó của Lý Dục Thần, sức khỏe đã hồi phục cơ bản.

Lý Dục Thần lại cho ông ấy ba viên đan hồi nguyên, cho ông ấy uống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.