Chương trước
Chương sau
 "Giải quyết hết?" 

 La Văn, La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy Lâm Hàn nói vậy thì đều kinh ngạc há hốc miệng. Không ngờ Lâm Hàn lại nói muốn giết chết hết toàn bộ cao thủ của những thế lực kia. 

 Phải biết rằng, nếu thật làm thế thì sẽ đắc tội với những thế lực xung quanh. 

 Hơn nữa còn vào lúc thế lực ở Bắc Đông đang bị tổn thất nặng nề như này. 

 Nếu thế, e rằng những thế lực ở các vùng xung quanh sẽ lập tức cùng nhau cử ra số đông cao thủ tấn công Bắc Đông. Đến lúc đó, số cao thủ còn lại của Bắc Đông chống trả được sao? 

 "Anh Lâm, anh có biết đến hậu quả khi làm thế không? Vậy thì sẽ..." 

 La Văn đang định giải thích đã bị Lâm Hàn ngắt lời. 

 "Đương nhiên biết, tôi tự có cách của mình", Lâm Hàn nói xong rồi nhìn La Văn, La Võ và Uông Nghĩa. 

 Uông Nghĩa thì khá bình tĩnh, dù sao cũng biết chút chút về Lâm Hàn. Còn La Văn và La Võ lại hơi nghi ngờ với quyết định của anh. 

 Lâm Hàn cũng không tính giải thích gì nhiều, nếu muốn giúp Trương Thiên Sơn thực hiện nguyện vọng thì cần phải có sự phối của cấp dưới, không thì sau này sẽ rất khó mà quản lý sản nghiệp ở đây. 

 Lâm Hàn nghĩ vậy bèn nói: "Cũng trễ rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi đưa ra quyết định. Tôi tính làm như thế, nếu mọi người tin thì đi theo tôi, còn không thì khỏi bàn nữa". 

 Lâm Hàn nói xong, dứt khoát quay người rời đi, chẳng muốn nói gì thêm với ba người. 

 "Ơ, anh Lâm", La Văn nghe thấy Lâm Hàn nói thẳng như thế, còn bỏ đi một mạch, tức thì có chút muốn nói lại thôi, nhưng không biết nên nói cái gì. 

 La Văn cảm thấy Lâm Hàn nói rất đúng, dù sao trong việc giải cứu Trương Thiên Sơn và bắt Tạ Kiến An, anh đã bỏ ra rất nhiều công sức. 

 Nhưng lý trí La Văn lại hơi nghi ngờ về quyết định ấy của Lâm Hàn. 

 Giờ giống như đang ép Lâm Hàn không cho anh lên làm Đại bàng núi của Bắc Đông vậy. Nhưng thực tế, La Văn không hề có ý đó. Trương Thiên Sơn đã dặn như vậy thì chắc chắn La Văn sẽ đi theo Lâm Hàn. Anh ta chỉ là cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn hơi có vấn đề mà thôi. 

 Có điều, La Văn không biết rằng nếu bọn họ không tin Lâm Hàn, câu nói cuối cùng của anh cũng chẳng phải không làm Đại bàng núi nữa, mà là không cần bọn họ giúp. 

 Lâm Hàn chắc chắn sẽ lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dẫu sao anh đã đồng ý với Trương Thiên Sơn, quyết định giúp ông ta thực hiện nguyện vọng của mình. 

 Tuy La Văn, La Võ và Uông Nghĩa đều là những đàn em đắc lực, nhưng nếu không tin Lâm Hàn thì anh không dùng là được. 

 Cùng lắm thì phiền phức chút, đổi hết đi. Có đánh thêm lần nữa, Lâm Hàn anh cũng không ngại và chẳng có gì phải sợ cả. 

 Mà lúc này, La Võ và Uông Nghĩa nghe Lâm Hàn nói vậy, đều nghi hoặc, không hiểu ý anh. 

 La Võ và Uông Nghĩa đều quay sang nhìn La Văn bằng ánh mắt khó hiểu. 

 Lúc này, La Văn mới nhớ đến chuyện Trương Thiên Sơn dặn mình. Ban nãy, anh ta quá đau buồn nên vẫn chưa nói với hai người kia. 

 Bấy giờ, La Văn liền mở miệng giải thích: "Đúng rồi, tôi quên không nói cho hai người biết, lúc tôi và Lâm Hàn chạy đến thì Trương Thiên Sơn có dặn một điều xong mới nhắm mắt ra đi, ông ấy nói..." 

 La Văn bèn kể lại lời dặn của Trương Thiên Sơn cho La Võ và Uông Nghĩa nghe. 

 Dù sao lời trăng trối cuối cùng của Trương Thiên Sơn cũng không bảo một mình La Văn đi theo giúp đỡ Lâm Hàn, mà là dặn ba người cùng nhau dốc sức hỗ trợ anh, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi đời kế tiếp. 

 La Võ và Uông Nghĩa nghe thấy La Văn nói vậy đều hơi bất ngờ, không ngờ di chúc của Trương Thiên Sơn lại bảo Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông bọn họ. 

 Mà người được Trương Thiên Sơn lựa chọn trước đó là Uông Nghĩa, giờ phải nhường lại vị trí, đi theo Lâm Hàn. 

 "Đại khái là thế, trước đó tôi đã đồng ý rồi, nên tôi bằng lòng hỗ trợ anh Lâm trở thành Đại bàng núi mới của Bắc Đông. Còn hai người muốn sao thì tùy. Ban nãy, tôi chỉ cảm thấy quyết định của anh Lâm có chút vấn đề, còn lại thì tôi thấy anh ấy hoàn toàn xứng đáng làm Đại bàng núi mới của chúng ta", La Văn cũng nói. 

 La Võ và Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu. 

 Hiển nhiên là La Võ có hơi không phục, tuy Lâm Hàn đã giúp đỡ rất nhiều, nhưng dù sao anh cũng là người ngoài. Hơn nữa, cậu ta cũng không biết nhiều về Lâm Hàn, nên mới cảm thấy anh lên làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông có vẻ không thích hợp cho lắm. 

 Nhưng chuyện này phải xem Uông Nghĩa nghĩ thế nào. Suy cho cùng, vị trí ấy vốn là của Uông Nghĩa. Nếu bọn họ không muốn để Lâm Hàn làm Đại bàng núi mới của Bắc Đông thì vị trí ấy nhất định là của anh ta. 

 "Uông Nghĩa, ý anh thế nào?", La Võ hỏi. 

 La Văn cũng nhìn về phía Uông Nghĩa, muốn xem ý anh ta như nào. 

 Uông Nghĩa nghe vậy thì hơi do dự, bản thân anh ta đương nhiên muốn làm Đại bàng núi. Đó không chỉ là cơ hội để anh ta chứng minh bản thân, mà còn kế thừa Trương Thiên Sơn. 

 Còn với Lâm Hàn, tuy Uông Nghĩa không biết nhiều về anh, nhưng dù sao cũng từng hợp tác với nhau, nên biết thực lực của Lâm Hàn hơn xa mình. 


 Uông Nghĩa nghĩ vậy, lưỡng lự nói: "Tôi vẫn thiên về làm theo ý của Trương Thiên Sơn, để Lâm Hàn lên làm Đại bàng núi mới của vùng Bắc Đông. Nhưng quyết định kia của cậu Lâm, tôi cũng thấy không ổn". 

 La Văn gật đầu, hiểu được ý của anh ta. Uông Nghĩa cũng cảm thấy quyết định ấy của Lâm Hàn có chút không ổn. 

 Nhưng sau đó, La Văn lại nghĩ thông, tự cảm thấy mình mới có vấn đề. Anh ta chỉ xem xét tình hình dựa trên cái nhìn của mình, chứ không phải từ vị trí của Lâm Hàn. 

 Dù sao, Lâm Hàn cũng khác họ. Anh có thể lập tức tập hợp được hơn 300 cao thủ được huấn luyện một cách bài bản, còn phong tỏa được thành phố Phụng Thiên. Mấy việc đó, đừng nói là họ, ngay cả Trương Thiên Sơn cũng hoàn toàn không làm được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.