Điện thoại vừa được kết nối, nhưng lại im lặng trong chốc lát.
Lâm Hàn nhìn điện thoại, xác nhận đã kết nối, bèn lên tiếng: “Tiêu Nhã, tôi có chuyện cần cô giúp đỡ”.
Tiêu Nhã ở đầu bên kia nghe vậy khẽ thở dài, thầm nhủ quả nhiên, chỉ là vì quan hệ đồng minh nên mới gọi điện thoại cho cô, không phải là quan hệ riêng tư.
Nhưng Tiêu Nhã cũng trả lời: “Anh nói đi”.
Ngay sau đó, Lâm Hàn bèn kể sơ về chuyện Trương Thiên Sơn cho Tiêu Nhã nghe.
Tiêu Nhã nghe xong, không hề do dự nói: “Đương nhiên tôi có thể phái cao thủ đến đó, nhưng anh phải nghĩ cho kỹ, chỉ dựa vào cao thủ của tôi và anh có đủ để đối phó với cao thủ dưới trướng Tạ Kiến An và cao thủ của những thế lực khác không? Hay là cứ đợi nhóm người của Uông Nghĩa và La Võ trở về. Dù sao trải qua trận chiến lần trước, cao thủ của nhà họ Tiêu tôi cũng đã bị thương nghiêm trọng, bồi dưỡng cao thủ cần có rất nhiều tài nguyên và thời gian, phía tôi còn chưa bồi dưỡng được cao thủ mới”.
Lâm Hàn lại khẽ lắc đầu, nói thẳng: “Không cần, tôi còn có vài cao thủ khác nữa, phía cô chỉ cần phái cao thủ đến là sẽ đủ người”.
Tiêu Nhã nghe vậy hơi nghi ngờ, Lâm Hàn còn có thể điều động cao thủ đến?
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Tiêu Nhã cũng không hỏi nhiều mà đồng ý luôn, bảo đảm rằng người của cô ấy sẽ đến thành phố Phụng Thiên trước khi Lâm Hàn đến Bắc Đông.
Sau khi bàn bạc một số chi tiết, Lâm Hàn kết thúc cuộc gọi với Tiêu Nhã.
Đến đây, Lâm Hàn đã sắp xếp xong, chuyện tiếp theo để người dưới quyền ở các phương diện đi làm là được.
Ở bên kia, Tiêu Nhã kết thúc cuộc gọi với Lâm Hàn bèn giao chuyện hầm mỏ lại cho cấp dưới, vội vàng sắp xếp người điều động hơn một nửa cao thủ của nhà họ Tiêu đi.
Trước mắt, tình hình của thành phố Thiên Kinh khá ổn định, nhà họ Khương và nhà họ Chu đều tổn hại rất lớn, chỉ có nhà họ Khổng bảo toàn thực lực, cũng không dám tùy tiện đối phó nhà họ Tiêu. Vậy nên Tiêu Nhã chỉ định giữ lại số ít cao thủ, những cao thủ khác đều đến thành Phụng Thiên vùng Bắc Đông chi viện cho Lâm Hàn cứu Trương Thiên Sơn.
Phái nhiều cao thủ nhất có thể, thứ nhất có thể giúp Lâm Hàn hết mức, thứ hai cũng có thể giảm bớt, thậm chí là tránh cho bên mình chịu thương vong.
Tiêu Nhã đang sắp xếp các cao thủ của gia tộc từ khắp mọi nơi về khu nhà của nhà họ Tiêu.
Dường như Tiêu Hoa Bân đã nghe được tin tức nên cũng đến đây.
“Tiểu Nhã, cháu điều động nhiều cao thủ như vậy là định làm gì đấy?”, Tiêu Hoa Bân hỏi thẳng.
Mặc dù lần trước Tiêu Hoa Bân hơi quá đáng, nhưng sau đó ông ta cũng đã dốc hết sức trong chuyện chống lại liên quân hai nhà quý tộc lớn, thậm chí bị tổn thương vì lời nói dối đó, cho nên bây giờ thái độ của Tiêu Nhã đối với Tiêu Hoa Bân cũng còn tốt.
Còn chuyện chi viện cho Lâm Hàn, Tiêu Nhã cảm thấy không có gì phải giấu giếm, dứt khoát nói thẳng cho Tiêu Hoa Bân biết.
“Chú hai, Lâm Hàn muốn đi thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông, cứu anh em của anh ấy là đại bàng núi Trương Thiên Sơn. Lần trước Lâm Hàn đã giúp nhà họ Tiêu chúng ta nhiều như vậy, phía Bắc Đông cũng có nhiều cao thủ đến giúp đỡ, cho nên cháu định ra tay giúp đỡ Lâm Hàn cứu viện Trương Thiên Sơn”, Tiêu Nhã nói.
Tiêu Hoa Bân nghe vậy mới hiểu nguyên nhân, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lần trước nếu không có đàn em của Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn thì nhà họ Tiêu chúng ta quả thật sẽ rất khó khăn, huống hồ chúng ta cũng đã kết minh với Lâm Hàn, đúng lý nên chi viện. Thế này vậy, chú sẽ đi cùng với các cháu, bản lĩnh chú cũng khá, có lẽ có thể giúp được gì đó”.
Tiêu Nhã nghe thế thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Hoa Bân không những không phản đối gì, mà còn chủ động đi cùng giúp đỡ.
Nếu là trước đây, Tiêu Nhã tin rằng Tiêu Hoa Bân chắc chắn là người đầu tiên đứng ra phản đối, vì chuyện này quả thật có độ nguy hiểm nhất định. Thứ nhất, phái cao thủ đến vùng Bắc Đông với tình hình vô cùng phức tạp hiện giờ có thể sẽ có thương vong. Thứ hai, phái nhiều cao thủ đi như vậy thì cốt lõi của nhà họ Tiêu cũng sẽ có nguy hiểm nhất định.
Nhưng hình như là vì trải qua việc nhà họ Tiêu gặp nạn lần trước, Tiêu Hoa Bân đã thay đổi, ý thức được tính quan trọng của việc kết minh. Khi có được đồng minh mạnh lại đáng tin, sau này gia tộc gặp phải khó khăn gì mới có người giúp đỡ.
Bất kể là thế lực lớn thế nào cũng sẽ có lúc khó khăn, quý tộc cũng không thể tránh khỏi, cho nên kết giao đồng minh đáng tin mà lại mạnh mẽ là việc cần thiết.
Mà Lâm Hàn chắc chắn là đồng minh cực kỳ đáng tin mà lại mạnh mẽ đó.
Tiêu Nhã hơi xúc động bởi sự thay đổi của Tiêu Hoa Bân, nhưng lúc này không có nhiều thời gian để lãng phí, lập tức đồng ý với ông ta.
Chưa đến giữa trưa, cao thủ của nhà họ Tiêu đã tập kết xong, để một số rất ít cao thủ ở lại trấn giữ nhà họ Tiêu, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, những cao thủ khác đều vội vàng xuất phát.
Mấy chiếc xe xếp thành hàng, khởi hành từ khu nhà họ Tiêu, đi đến thành phố Phụng Thiên ở Bắc Đông.
Vì lần trước cao thủ của nhà họ Tiêu đã tổn thất hơn một nửa, cho nên bây giờ cao thủ có thể tham gia cũng cực kỳ có hạn, chỉ có hơn hai mươi người.
Nhưng hơn hai mươi người này đều có bản lĩnh không tồi, hẳn là có thể giúp Lâm Hàn không ít.
Sắp đến buổi trưa, ở biệt thự núi Vân Mộng, cao thủ dưới trướng Lâm Hàn và người của La Văn cũng đã tập kết xong.
Vì Ngô Xuyên cần để lại một số cao thủ canh giữ đàn em của Tạ Kiến Bình, số lượng cao thủ thực lực mạnh mẽ dưới trướng cũng không nhiều, cho nên chỉ có thể điều động được mười mấy cao thủ.
Còn bên Tôn Hàn Các, tất cả đều tham gia, tổng cộng cũng mười mấy người.
La Văn tự dẫn theo sáu cao thủ, cộng thêm đàn em trung thành của Trương Thiên Sơn triệu tập từ bên sơn trang Thúy Hồ đến tổng cộng cũng có mười mấy cao thủ.
Ba nhóm người cộng lại chỉ có hơn bốn mươi người.
La Văn thấy chỉ có hơn bốn mươi cao thủ, dù anh ta hiểu rằng những cao thủ này thực lực rất mạnh, nhất là những người thuộc Tôn Hàn Các dưới trướng Lâm Hàn, thực lực còn đáng sợ vô cùng, nhưng số lượng vẫn quá ít.
Hơn bốn mươi người thì đối phó với đàn em của Tạ Kiến An thôi cũng đã hơi quá sức, càng đừng nói tới những cao thủ của các thế lực ở vùng khác câu kết với Tạ Kiến Bình phái đến.
La Văn nghe vậy mới hơi yên tâm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn còn chút lo lắng, lo lực lượng của Lâm Hàn không đủ.
Nhưng dù sao trước kia anh ta cũng đã đồng ý với Lâm Hàn lập tức xuất phát giải cứu Trương Thiên Sơn, đồng nghĩa tin tưởng Lâm Hàn, lúc này La Văn cũng không nhất thiết phải nghĩ nhiều, tin Lâm Hàn đến cùng là được.
Bây giờ, cao thủ ở bên đây đã tập kết xong, thời gian cũng đã đến giữa trưa.
Lâm Hàn nhìn các cao thủ, cũng không nói gì nhiều tránh lãng phí thời gian, ra lệnh ngay: “Bây giờ xuất phát, lập tức đến thành phố Phụng Thiên vùng Bắc Đông!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]