Chương trước
Chương sau
 

 Tại thành phố Đông Hải. 

 Sau khi Lâm Hàn và Dương Lệ từ chỗ của Ngô Xuyên về thì đến quảng trường Trung Giao. 

 Vấn đề này đã xử lý xong bước đầu. 

 Thực ra, ngoài việc xử lý Phùng Thạch và Triệu Tứ Hải vừa rồi, Lâm Hàn còn bảo bên phía Ngô Xuyên cử hai người tới theo dõi Triệu Tứ Hải trong thời gian này. 

 Ngăn không cho Triệu Tứ Hải lại làm chuyện gì quá đáng, gây rắc rối cho Lâm Hàn. 

 Lâm Hàn không sợ, nhưng không có nghĩa là những người xung quanh anh không sợ. 

 Mà lúc này, trong lòng Dương Lệ có chút phức tạp. 

 Dương Lệ không ngờ quỹ đầu tư Nhân Phàm lại thuộc về Lâm Hàn, cũng có nghĩa là từ khi cô vào đó làm thì trên thực tế đã được anh âm thầm quan tâm lo liệu. 

 Lúc này, cuối cùng Dương Lệ cũng hiểu vì sao từ khi vào quỹ đầu tư Nhân Phàm đến nay lại có thể suôn sẻ, không gặp bất cứ rắc rối lớn nào hay bị ai gây khó dễ. 

 Trước đây Dương Lệ cho rằng sự thăng tiến của mình và đặc thù của công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm không có những liên quan đó, nhưng bây giờ xem ra quan hệ của Lâm Hàn rất rộng. 

 Dù sao không nói đến việc khác, chỉ riêng việc Tôn Minh tin tưởng Dương Lệ như vậy thôi đã có nguyên nhân rất lớn liên quan đến Lâm Hàn, những người khác cho dù có năng lực tốt hơn nữa, muốn được Tôn Minh tin tưởng và trong thời gian ngắn lên địa vị cao, được tiến vào ban quản lý thực sự của quỹ đầu tư Nhân Phàm là điều không thể. 

 Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, đoán được ý nghĩ của cô nên mở miệng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, em cứ làm việc như bình thường là được”. 

 Dương Lệ nghe xong khẽ gật đầu. 

 Mà sau sự việc hôm nay, Dương Lệ cũng hiểu rõ về những việc bên phía vùng Bắc Đông đã làm, nên sau này cũng dễ giải quyết hơn. 

 Hơn nữa bây giờ Tạ Kiến Bình còn đang bị giam ở chỗ của Lâm Hàn, những người đến từ vùng Bắc Đông này như rắn mất đầu, đối phó cũng tiện hơn. 

 Nhưng Dương Lệ cũng biết phần lớn những người đó chỉ nghe theo lệnh của Tạ Kiến Bình mà thôi, vậy nên cũng sẽ không nhằm vào họ. Dù sao sau này cũng sẽ thay người khác phụ trách vùng Bắc Đông, quỹ đầu tư Nhân Phàm vẫn cần tiếp tục hợp tác với họ để kinh doanh hợp pháp, cùng nhau kiếm tiền. 

 Sau đó Lâm Hàn và Dương Lệ lại tiếp tục sống thế giới của hai người. 

 Mà lúc này, trong trang viên của Trương Thiên Sơn ở thành phố Phụng Thiên, vùng Bắc Đông. 

 Lúc này đại bàng núi Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông đã rất nhếch nhác, toàn thân đầy những vết thương đáng sợ, trông rất khủng khiếp, chưa nói đến những gì Trương Thiên Sơn đã phải trải qua. 

 Thuộc hạ của Tạ Kiến An cũng vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù đã gây ra bao nhiêu vết thương cho Trương Thiên Sơn nhưng đều không phải vết thương trí mạng, chúng cũng không để Trương Thiên Sơn chết mà chỉ khiến ông ta đau đớn, làm vậy là để hành hạ Trương Thiên Sơn. 

 Thậm chí khi Trương Thiên Sơn mất quá nhiều máu, Tạ Kiến An sẽ cho người điều trị cho Trương Thiên Sơn không để ông ta xảy ra chuyện gì. 

 Làm vậy là để tra tấn Trương Thiên Sơn, khiến ông ta sống không bằng chết, không chịu nổi rồi sẽ thoả hiệp. 

 Chỉ là lúc này, mấy người bọn chúng và Tạ Kiến An đều khá kinh ngạc. 

 Theo lý mà nói, những hình thức tra tấn này vốn đã vô cùng tàn khốc, không ai có thể chịu đựng được. Trước đây, chỉ cần họ sử dụng phương pháp này thì ngay cả những người có ý chí mạnh mẽ cũng không thể chống đỡ được, đều sẽ thoả hiệp, cầu xin được chết. 

 Nhưng Trương Thiên Sơn, ngoài hét lên thảm thiết không kìm nén được thì ông ta chưa từng thoả hiệp với bọn họ, chưa từng. 

 “Ông thật sự không chịu phối hợp với tôi mà định tiếp tục chịu khổ sao?”, giọng Tạ Kiến An hơi run. 

 Tạ Kiến An không ngờ sức mạnh ý chí của Trương Thiên Sơn lại đáng sợ như vậy, có thể kiên trì đến giờ. 

 Nếu là người khác thì chắc đã cầu xin thoả hiệp từ lâu rồi. 

 Trương Thiên Sơn lúc này cũng không dễ chịu, cả người ỉu xìu, ánh mắt đã không nhìn rõ nữa. 

 Nhưng nghe thấy giọng Tạ Kiến An, ông ta yếu ớt nhìn Tạ Kiến An rồi chậm rãi lắc đầu. 

 Thậm chí còn có từng vệt máu nhỏ xuống từ hàm răng đang nghiến chặt, đó rõ ràng là sự cố gắng kiên trì của Trương Thiên Sơn. 

 Tạ Kiến An thấy thế, sắc mặt đột nhiên xanh mét. 

 Ban đầu Tạ Kiến An cho rằng chỉ cần sử dụng những hình phạt tàn khốc đáng sợ này thì Trương Thiên Sơn sẽ sớm thoả hiệp và phối hợp với mình, từ đó Tạ Kiến An sẽ nhận được một số tiền từ Lâm Hàn. 

 Tuy nhiên, ý chí của Trương Thiên Sơn đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tạ Kiến An, mà mỗi lần Trương Thiên Sơn kiên trì, trên thực tế là đang lãng phí thời gian của Tạ Kiến An. 

 Tuy rằng đến bây giờ mới qua nửa ngày, cũng không tính là lâu, nhưng với Tạ Kiến An đang thực hiện kế hoạch quan trọng, gấp rút mà nói thì nửa ngày là cực kỳ quan trọng. 

 Kế hoạch cuối cùng có thành công hay không, ở thời điểm quan trọng này, mỗi phút đều có thể ảnh hưởng đến kết quả. 

 “Tiếp tục cho tôi, tiếp tục tra tấn, nhưng không được để ông ta chết!”, Tạ Kiến An gần như hét lên. 

 Hai thuộc hạ bên cạnh Tạ Kiến An bước lên tiếp tục tra tấn. 

 Trong đại sảnh, tiếng gào thét của Trương Thiên Sơn lại liên tục vang lên. 

 Mà tâm trạng Tạ Kiến An lúc này cũng khá tệ, ông ta không biết tình hình bên phía Tạ Kiến Bình thế nào, đến giờ vẫn không rõ Lâm Hàn sẽ xử lý Tạ Kiến Bình ra sao, liệu có nể mặt Trương Thiên Sơn mà thả Tạ Kiến Bình đi không. 

 Bây giờ cho dù Tạ Kiến An rất muốn biết tin tức phía bên kia thì cũng không có cách nào. 

 Dù sao hiện tại không liên lạc được với Tạ Kiến Bình, Tạ Kiến An cũng không thể gọi cho Lâm Hàn hỏi tình hình, bởi vì rất có thể sẽ bị lộ tẩy. 

 Lúc này, bên phía quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng đã nhận được thông báo của Dương Lệ, trực tiếp đuổi việc Triệu Tứ Hải, đồng thời tiến hành thông báo và phê bình những mánh khoé Triệu Tứ Hải đã làm trong công ty để cảnh cáo những nhân viên khác. 

 Triệu Tứ Hải thu dọn đồ đạc cá nhân xong thì vội vàng ra khỏi công ty. 


 Nếu bây giờ đi tìm Phùng Thạch, Triệu Tứ Hải chắc rằng ông ta sẽ chẳng những không giúp mình mà còn trả thù mình. 

 Mà như vậy, Triệu Tứ Hải cũng không còn bất kỳ mối quan hệ nào hữu ích có thể sử dụng ở cả thành phố Đông Hải nữa, bản thân anh ta đã ở tuổi trung niên, không có năng lực gì, bây giờ không còn nơi nào để đi. 

 Trong lúc không biết làm sao, Triệu Tứ Hải chỉ có thể xách đồ lặng lẽ về nhà. 

 Cuối tuần nên Dương Duyệt cũng đang ở nhà nghỉ ngơi, thấy Triệu Tứ Hải mang đồ ở công ty về, cô ta đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Ông xã, chuyện này là sao? Anh bị quỹ đầu tư Nhân Phàm sa thải à? Dương Lệ không giúp anh ư?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.