Chương trước
Chương sau
 Tại thành phố Đông Hải, trên địa bàn của Ngô Xuyên. 

 Triệu Tứ Hải nghe Lâm Hàn nói thế thì bất chợt thấy khó hiểu. 

 Sao Lâm Hàn lại quen biết Phùng Thạch, mà còn có thể trực tiếp gọi ông ta tới đây? 

 Thoáng chốc, Triệu Tứ Hải liền nhớ tới cảnh Phùng Thạch cực kỳ cung kính với Lâm Hàn ở sân bay vào lần trước. 

 Lúc ấy, Triệu Tứ Hải cũng hết sức kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn thấy thoáng qua thôi nên không chắc lắm. 

 Về sau, Triệu Tứ Hải cẩn thận nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm, Phùng Thạch tuyệt đối không thể nào kính cẩn với Lâm Hàn như vậy được. 

 Dù sao, Phùng Thạch cũng là ông trùm bất động sản, dưới trướng có vô số tay chân, hơn hết là đằng sau ông ta còn có một ông lớn quyền thế ngập trời. Thế nên, Phùng Thạch hoàn toàn chẳng cần phải sợ Lâm Hàn, cũng không thể nào kính cẩn với anh như vậy. 

 Nhưng giờ nghe giọng điệu của Lâm Hàn lại làm Triệu Tứ Hải cảm thấy ngờ ngợ, giống như Phùng Thạch là cấp dưới của Lâm Hàn vậy. Bảo Phùng Thạch tới là ông ta phải tới. 

 Lúc này, đáy lòng Dương Lệ tràn đầy lạnh lẽo nhìn Triệu Tứ Hải hỏi: "Dương Duyệt có liên quan đến chuyện này không? Chị ấy bắt tay với anh moi ra lịch trình của tôi hay anh sai chị ấy?" 

 Hiện tại, Dương Lệ vẫn cứ ôm một chút hy vọng, mong rằng Dương Duyệt không phản bội mình. 

 Nói gì thì nói, Dương Duyệt cũng là chị ruột của cô. Nếu ngay cả Dương Duyệt mà cũng đối xử độc ác với cô như vậy thì Dương Lệ không biết nên nói gì nữa. 

 "Không liên quan đến Dương Duyệt, em ấy không biết, là tôi bảo em ấy hỏi", Triệu Tứ Hải thẳng thắn đáp. 

 Dương Lệ nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dương Duyệt không biết, điều ấy làm lòng cô cũng không đau đớn thất vọng như hồi nãy. 

 Lâm Hàn đứng cạnh nghe vậy, trong lòng cũng đã có cách xử lý Triệu Tứ Hải, nhưng anh sẽ không để Dương Duyệt biết. 

 Lâm Hàn biết cách nghĩ của Dương Lệ, nếu vì thế mà hủy hoại tình cảm chị em giữa hai người, Dương Lệ nhất định sẽ không nỡ. 

 Bấy giờ, Tạ Kiến Bình cạnh đó sợ sệt nhìn Lâm Hàn nói: "Cậu Lâm, đây thật sự là hiểu lầm. Tôi không biết giám đốc Dương là vợ của cậu, nếu biết thì có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám làm chuyện này. Cậu và Đại bàng núi nhà chúng tôi là bạn tốt của nhau, thân như anh em, cậu xem, có thể nể mặt Đại bàng núi mà tha cho tôi một mạng được không". 

 Triệu Tứ Hải bên cạnh nghe thấy những lời đó của Tạ Kiến Bình lập tức sững sờ. 

 Vụ này là sao? Sao Tạ Kiến Bình - người phụ trách dự án đến từ vùng Bắc Đông lại sợ hãi Lâm Hàn như vậy? 

 Còn nữa, Tạ Kiến Bình nói Lâm Hàn và Đại bàng núi vùng Bắc Đông là bạn tốt của nhau ư? Chuyện này là sao? 

 Trước đó, Triệu Tứ Hải cũng đã tìm hiểu, biết được Đại bàng núi là ông trùm vùng Bắc Đông, là đại ca của Tạ Kiến Bình, nắm giữ quyền hành ngập trời khiến người ta phải ngước nhìn. 

 Tức thì, Triệu Tứ Hải cảm thấy mình giống như nghe không hiểu lời nói của Tạ Kiến Bình. 

 Lâm Hàn nghe vậy lại chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tạ Kiến Bình một cái, rồi đi sang chỗ khác. 

 Anh muốn chờ Phùng Thạch đến đây làm sáng tỏ tình hình, rồi mới đưa ra quyết định xử lý hai người họ. 

 Nhưng dù thế nào thì lần này, Lâm Hàn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải một cách dễ dàng. Dù cho Tạ Kiến Bình có là đàn em thân tín của Trương Thiên Sơn đi chăng nữa. 

 Lúc trước, khi nói chuyện với Trương Thiên Sơn, ông ta cũng đã nói với Lâm Hàn, nếu Tạ Kiến Bình dám đụng vào thương vụ trong vùng xám thì sẽ mặc anh xử trí. 

 Huống chi, trước đó Lâm Hàn đã nói rõ với Trương Thiên Sơn là sẽ không làm ăn phi pháp mà chỉ làm buôn bán hợp pháp thôi. 

 Sau khi Lâm Hàn đi sang chỗ khác, Triệu Tứ Hải bèn khó hiểu nhìn Tạ Kiến Bình hỏi: "Đại ca Tạ, chuyện này là sao? Ông đang nói cái gì vậy, đừng nói mê sảng chứ. Ông không cần thiết bởi vì bị bắt mà sợ cậu ta, bọn họ chỉ là những tên côn đồ các ké thôi, không sao đâu". 

 Tạ Kiến Bình cạn lời nhìn Triệu Tứ Hải, tức giận nói: "Một người trong số họ có thể xử đẹp 2 3 cao thủ bên tôi mà cậu bảo họ chỉ là côn đồ cắc ké thôi hả?" 

 Nếu không phải giờ đang bị trói, Tạ Kiến Bình đã bước tới tát cho Triệu Tứ Hải mấy bạt tai rồi. Cuối cùng Lâm Hàn mà không bỏ qua cho họ thì chắc chắn là do cái miệng xúi quẩy ăn nói lung tung của Triệu Tứ Hải đã đắc tội người ta. 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy lời ấy, cũng giật mình sửng sốt. 

 Quay đầu nhìn ra sau, Triệu Tứ Hải thấy cả đám đàn em của Tạ Kiến Bình đều đang bị trói gô ở kia. 

 Triệu Tứ Hải biết những người đó đều là những cao thủ cực giỏi võ, hôm một người trong số họ so tài với người của Phùng Thạch, anh ta cũng có mặt ở đó nên đương nhiên biết rõ sự lợi hại của họ. 

 Không nói quá chứ, những người kia mà đánh nhau với người bình thường thì 1 người có thể cân 10 người cũng không thành vấn đề. 

 Nhưng cao thủ cỡ đó mà 2 3 người lại không phải đối thủ của 1 đàn em bên Lâm Hàn ư? 

 Triệu Tứ Hải lập tức ngây ngẩn cả người, Lâm Hàn này rốt cuộc là sao, cậu ta đào đâu ra nhiều cao thủ lợi hại như thế chứ? 

 Lúc này, Tạ Kiến Bình nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ bất lực, nói tiếp: "Còn nhớ tôi từng nói với cậu là chúng tôi đến Hoa Đông là bởi vì được ông trùm nơi đây ưu ái không? Đó là vì trùm của Hoa Đông là bạn thân với Đại bàng núi Bắc Đông, mà trùm của Hoa Đông chính là Lâm Hàn! Tuy tôi không biết ông lớn chống lưng cho Phùng Thạch có thế lực thế nào, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Lâm Hàn". 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy, tức thì lại sửng sốt không thôi. 

 Ông trùm của Hoa Đông? Lâm Hàn á? 

 Triệu Tứ Hải không tài nào tưởng tượng nổi, có mơ cũng chẳng dám nghĩ rằng người mà bình thường bọn họ xỉa xói móc mỉa lại có thân phận như vậy. 

 Đến tận bây giờ mà Triệu Tứ Hải vẫn không dám tin vào lời nói ấy của Tạ Kiến Bình, có nghĩ kiểu gì cũng không dám tin Lâm Hàn lại là đại ca của vùng Hoa Đông. 

 Bấy giờ, Phùng Thạch liền vội vàng chạy tới. 

 Vốn dĩ Phùng Thạch cũng ở gần đây, vừa nhận được thông báo bèn lập tức chạy tới đây. 

 Ông ta vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình đang bị trói ở trong, cũng đại khái đoán được tại sao Lâm Hàn lại gọi mình tới đây. 

 Phùng Thạch lập tức có linh cảm xấu, song lại cảm thấy hơi khó hiểu. 

 Mà Triệu Tứ Hải thấy Phùng Thạch đến, cũng lập tức nôn nóng. 

 Phùng Thạch chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh ta. 

 "Ông chủ Phùng, cầu xin ông cứu chúng tôi với, mau bảo ông lớn đứng sau ông ra tay đi!", Triệu Tứ Hải nói với vẻ van xin. 

 Phùng Thạch nghe vậy, sắc mặt có chút cổ quái nói: "Ông lớn đứng sau lưng tôi chính là Lâm Hàn - người ra lệnh bắt các người tới đây đấy!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.