Chương trước
Chương sau
 "Được". 

 Dương Lệ gật đầu đáp. 

 Về chuyện gia thế của Lâm Hàn, trước kia Dương Lệ vẫn luôn chưa gặng hỏi, cô muốn để anh tìm dịp thích hợp rồi tự nói cho cô biết. 

 Nếu như chưa phải lúc, Lâm Hàn cũng chưa muốn kể với cô, Dương Lệ sẽ không cố dò hỏi làm gì. 

 Mà lần này vì do Dương Lệ thật sự quá tò mò, nếu là bình thường cô cũng tiếp tục làm ngơ. 

 Thoáng chốc, Lâm Hàn đã lái xe đến chỗ của Ngô Xuyên, mà đám người Ngô Xuyên cũng đã có mặt ở đó. 

 Đám Tiểu Tây của Tôn Hàn Các cũng đã nhận được thông báo của Ngô Xuyên, bấy giờ đã dẫn những cao thủ của Tôn Hàn Các đuổi đến nơi đây. 

 "Mấy người vừa cài bom đâu? Dẫn bọn họ ra đây", Lâm Hàn nhàn nhạt nói. 

 Ngô Xuyên liếc nhìn đàn em ra hiệu, rất nhanh sau đó năm người kia đã bị trói dẫn ra. 

 "Cậu Lâm, trước đó chúng tôi thật sự không biết rõ tình hình, nếu biết Dương Lệ là vợ của cậu, cho dù đại ca Tạ có sai khiến hay ép buộc thế nào thì chúng tôi cũng sẽ không dám gây ra cớ sự này", một người lên tiếng xin tha. 

 Lâm Hàn nhìn đám người nọ với ánh mắt lạnh tanh, nói: "Việc xử trí mấy người thế nào thì để nói sau đi, tôi vừa liên lạc với Trương Thiên Sơn nhưng không được. Trước đó, tôi và Trương Thiên Sơn đã có giao ước rõ ràng rồi, chuyến hợp tác này sẽ không có bất kỳ vụ làm ăn phi pháp nào cả, Tạ Kiến Bình kia rõ ràng cũng đã đồng ý với tôi. Vậy mà giờ ông ta lại cố ý làm trái nguyên tắc, còn dám gây ra chuyện như thế này. Nếu đã ở địa bàn của tôi thế thì tôi sẽ thay mặt Trương Thiên Sơn dạy dỗ thuộc hạ dưới trướng anh ấy cho thật tốt!" 

 Đám người nọ vừa nghe thế bèn quay sang nhìn nhau, mặt mày chợt tái đi. 

 Thú thật thì bản thân bọn họ cũng rất muốn làm mấy thương vụ trong vùng xám, dù sao lợi nhuận thu về cũng vô cùng to lớn, nó hơn hẳn những vụ đang làm hiện tại. Nhưng, Trương Thiên Sơn đã từng nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ, chuyến hợp tác này không được động vào bất kỳ thương vụ phi pháp nào cả. 

 Vì thế bọn họ cũng không dám ôm ý tưởng làm ăn phi pháp. Nhưng sau khi đến đây, Tạ Kiến Bình lại tự ý đi tìm kiếm những vụ làm ăn vùng xám, dù bọn họ cảm thấy không ổn lắm nhưng cũng không dám nhiều lời khuyên ngăn ông ta. Suy cho cùng, Tạ Kiến Bình cũng là người bọn họ không dám làm phật ý, mà bọn họ cũng không dám "mách lẻo" với Trương Thiên Sơn. 

 Bởi rằng, nếu Tạ Kiến Bình có lỡ bị Trương Thiên Sơn trách phạt thì cũng sẽ chẳng bị làm sao cả, dẫu sao ông ta cũng là thuộc hạ đắc lực của Trương Thiên Sơn, vả lại ông ta còn một người anh trai là Tạ Kiến An, người nọ cũng rất được Trương Thiên Sơn tín nhiệm. 

 Đến lúc đó, chắc chắn Tạ Kiến Bình sẽ không có việc gì, nhưng đám bọn họ sẽ bị Tạ Kiến Bình trả thù một cách tàn nhẫn nhất. 

 Tình thế ép buộc nên bọn họ chỉ đành nghe lời Tạ Kiến Bình làm việc, mới phải đi làm những chuyện này, nhưng không ngờ lại xảy ra cớ sự như hiện tại. 

 Lúc này, Lâm Hàn nhìn đám người nọ rồi nói: "Bây giờ tôi sẽ cử người đi bắt Tạ Kiến Bình đến đây xử trí theo nguyên tắc của tôi, mấy người có muốn hỗ trợ tôi không?" 

 Đám người nọ nhìn nhau, tất cả đều hiểu ý của Lâm Hàn, đây chính là hy vọng cuối cùng Lâm Hàn cho bọn họ, anh muốn bọn họ cũng cấp tin tức và hỗ trợ bắt Tạ Kiến Bình để lấy công chuộc tội. 

 Tuy rằng, ở đây là địa bàn của Lâm Hàn, những người Tạ Kiến Bình dẫn theo đến đây vốn chẳng phải là đối thủ của anh. Nhưng nếu bọn họ hỗ trợ thì ắt hẳn sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức, có thể tóm cổ Tạ Kiến Bình một cách dễ dàng hơn. 

 Một người trong số đó ngập ngừng rồi nói: "Chúng tôi giúp cậu bắt Tạ Kiến Bình thì cậu sẽ bỏ qua cho chúng tôi chứ? Sẽ không ghi thù chuyện này sao?" 

 "Đúng thế, chúng tôi thật sự không biết gì cả, chỉ là bị Tạ Kiến Bình sai đi làm việc thôi, thực chất không liên quan gì đến chúng tôi hết", một người khác nói thêm vào. 

 Lâm Hàn nghe vậy lại thẳng thừng lắc đầu: "Không được, bất kể như thế nào thì suýt nữa mấy người cũng đã làm hại đến tôi và vợ tôi, có tha cho mấy người hay không thì đợi đến lúc đó tôi sẽ xem xét, nhưng nếu mấy người cứng đầu không muốn hỗ trợ tôi thì mấy người chết chắc rồi!" 

 Ý của Lâm Hàn đã quá rõ, những người này nếu giúp Lâm Hàn bắt được Tạ Kiến Bình, có thể anh sẽ suy nghĩ lại có tha cho bọn họ hay không, nhưng còn nếu không hợp tác, Lâm Hàn chắc chắn sẽ làm thịt bọn họ. 

 Đám người nọ do dự một lúc, một trong số đó lại nói với Lâm Hàn: "Được, tôi bằng lòng giúp cậu, mong rằng cậu Lâm sẽ rủ lòng giơ cao đánh khẽ với chúng tôi là được!" 

 Người nọ rất rõ, mặc dù Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn quen biết chưa lâu, nhưng hai người họ rất thân thiết, Trương Thiên Sơn rất có thể xem trọng quan hệ với Lâm Hàn hơn mà đứng về phe của anh chứ không bênh Tạ Kiến Bình. 

 Còn nếu bây giờ bọn họ không chịu hỗ trợ Lâm Hàn bắt được Tạ Kiến Bình, dù Lâm Hàn không làm gì bọn họ thì với tính cách của Trương Thiên Sơn, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Cho nên đặt hai khả năng lên bàn cân, lựa chọn tốt nhất vẫn là nên phối hợp với Lâm Hàn. Đến khi đó ắt hẳn Trương Thiên Sơn sẽ không trách tội bọn họ, mà có khi Lâm Hàn cũng sẽ bỏ qua cho bọn họ, sau cùng bọn họ sẽ thoát nạn. 

 "Tôi bằng lòng giúp cậu". 

 "Tôi cũng vậy". 

 "..." 

 Mấy người còn lại đều rối rít nói, tất cả đã bằng lòng hỗ trợ Lâm Hàn đi bắt Tạ Kiến Bình. Rõ ràng bọn họ đã nắm bắt được tình hình, lựa chọn tốt nhất bây giờ là hỗ trợ Lâm Hàn, kết quả có như thế nào thì cũng không phải loại tôm tép như bọn họ có thể quyết định, giờ chỉ biết cố gắng hết sức bảo toàn mạng sống của mình thôi. 

 Lâm Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, nhìn về phía đám người Tiểu Tây. 

 Tiểu Tây nhìn sang rồi vội vã bước qua. 

 "Cậu Lâm, vậy chúng tôi sẽ lập tức lên đường đi bắt Tạ Kiến Bình luôn", Tiểu Tây nhìn Lâm Hàn nói. 

 Vừa rồi Lâm Hàn nghe đám người kia nói xong thì đã hiểu rõ, chuyến này Tạ Kiến Bình dẫn theo đa số là thuộc hạ trung thành của Trương Thiên Sơn, đúng như ý định ban đầu là sẽ không đụng vào làm ăn phi pháp, không muốn trái với ý của Trương Thiên Sơn, chỉ có số ít thân tín của Tạ Kiến Bình là rắp tâm theo ông ta kinh doanh thương vụ trong vùng xám. 

 Nói cách khác, đa số những người Tạ Kiến Bình dẫn theo đều vô tội, các thương vụ vùng xám cũng chưa bắt đầu tiến hành, Lâm Hàn không cần phải nhằm vào bọn họ. 

 Nghĩ tới đây, Lâm Hàn lại nói: "Tiểu Tây, anh phối hợp với đám bọn họ một lưới bắt hết Tạ Kiến Bình và đám thân tín của ông ta cho tôi, những người khác khoan hãy đụng vào".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.