Chương trước
Chương sau
 Hạ Sương thấy các nhân viên đều nghiêm túc làm việc thì khá hài lòng rời đi. 

 Dương Khiết đứng cạnh thấy thế cũng dần học được một số thứ. 

 Đám người trong phòng truyền thông vẫn luôn am hiểu về những đạo lý đối nhân xử thế gì đó. 

 Khi Dương Khiết và Hạ Sương vừa vào công ty, những người đó cho Dương Khiết một cảm giác đa số đều chẳng tốt lành gì, giống như một đám già đời. 

 Nhưng dưới bàn tay vừa đánh vừa xoa của Hạ Sương, một số người cứng đầu cứng cổ đã bị cô ta thẳng tay sa thải. Còn với những nhân viên có trách nhiệm hoặc những nhân viên biết sửa đổi chăm chỉ làm việc, một mặt thì Hạ Sương có yêu cầu nghiêm ngặt, mặt khác sẽ tăng đãi ngộ lên để họ cố gắng nghiêm túc làm việc nhằm đạt được thành quả tương xứng. 

 Mới mấy ngày mà công ty đã như lột xác, bầu không khí âm u nặng nề đã biến mất, thay vào đó chính là sự sục sôi hăm hở tiến về phía trước như bây giờ. 

 Đương nhiên Dương Khiết cũng hiểu, Hạ Sương có bản lĩnh làm được như thế vẫn là dựa vào kinh nghiệm điều hành dày dặn của mình. 

 Vốn dĩ, bản thân công ty giải trí đã kiếm được rất nhiều lợi nhuận, huống chi, đây còn là công ty giải trí đứng đầu Hoa Hạ như Quang Ảnh. 

 Vả lại trước đây, nhờ Tiêu Nhã mà đã thu hút được một đống hợp tác. Điều đó lại khiến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh hốt thêm một mớ nữa. 

 Cũng vì lẽ đó mới khiến Hạ Sương có nguồn vốn để thưởng cho nhân viên. Dù sao, lợi nhuận của công ty thì khỏi phải nói rồi, nên chẳng cần để ý chút tiền nho nhỏ ấy. 

 Mà khi có đãi ngộ đó, những nhân viên kia đã như được bơm thêm sức mạnh, càng ngày càng chăm chỉ làm việc, dẫn đến cũng khiến lợi nhuận của công ty không ngừng tăng trưởng. 

 Giống như bây giờ, chỉ cần Tần Liên thành công ra mắt, khống chế tốt hướng đi trên internet thì bộ phim do đạo Ngô vừa lên sóng chắc chắn sẽ kiếm được một mớ và Tần Liên cũng sẽ trở nên nổi tiếng. 

 Một khi Tần Liên nổi tiếng thì sẽ không ngừng mang lại càng nhiều lợi nhuận hơn cho công ty. 

 Mà những điều đó giống như là một vòng tuần hoàn mang ý nghĩa vô cùng tốt. 

 Dương Khiết đang đi theo Hạ Sương, bỗng điện thoại Hạ Sương chợt reo lên. 

 Hạ Sương nhìn thì thấy là Hạ Đạt - bố cô ta gọi tới. Một người gặp biến vẫn bình tĩnh như cô ta chợt biến sắc. 

 Chỉ nhìn thấy cuộc gọi này thôi là Hạ Sương đã nhớ tới những ngày u tối trước kia, nó khiến Hạ Sương không còn là một người phụ nữ xinh đẹp ngăn nắp như giờ mà sẽ trở lại tháng ngày chìm trong bóng tối. 

 Dương Khiết cũng phát hiện ra Hạ Sương khác thường, nghi ngờ hỏi: "Chị Hạ, sao thế chị? Xảy ra chuyện gì ư?" 

 Từ khi quen biết Hạ Sương đến giờ, ngoài Tiêu Nhã ra thì Dương Khiết rất hiếm thấy Hạ Sương đối với cái gì hoang mang như vậy. Nói chung, lúc nào cô ta cũng lộ ra vẻ thong dong bình tĩnh dù cho có đối mặt với bất cứ vấn đề nghiêm trọng nào. 

 Hạ Sương nghe vậy, hoàn hồn, xua tay nói: "Không sao, em đi xuống bãi đậu xe dưới lầu chờ chị đi, chị nghe điện thoại cái đã". 

 Dương Khiết có hơi tò mò, Hạ Sương gặp phải chuyển gì, vậy mà lại giấu cô ấy. Mặc dù mới quen biết nhau mấy ngày, nhưng quan hệ giữa hai người lại rất thân thiết giống như hai cô bạn thân. 

 Tuy trong lòng rất tò mò, nhưng Dương Khiết cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý rồi đi vào thang máy, xuống bãi đậu xe chờ Hạ Sương. 

 Hạ Sương vội vàng trở lại phòng làm việc, đóng cửa lại rồi mới nghe điện thoại. 

 Hạ Đạt ở đầu bên kia thấy qua một lúc lâu Hạ Sương mới nghe điện thoại thì trong lòng hơi khó chịu. Trước đây, Hạ Sương sẽ lập tức bắt máy, hoàn toàn không dám để lâu, bởi vì một khi để lâu sẽ bị Hạ Đạt khiển trách. 

 Nhưng lúc này, Hạ Đạt có việc cần nhờ vả Hạ Sương nên đương nhiên phải nhịn xuống. 

 "Alo, Tiểu Sương à, dạo này thế nào rồi?", Hạ Đạt nói với giọng vô cùng hiền lành. 

 Hạ Sương nghe vậy sửng sốt, từ khi cô ta trưởng thành thì đã rất lâu rồi chưa từng được nghe thấy giọng nói hiền lành như vậy của Hạ Đạt. 

 Có điều, Hạ Sương lập tức hoàn hồn lại, bởi vì mấy năm gần đây, Hạ Đạt mà nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu này thì toàn là có chuyện nhờ vả cô ta, hơn nữa đa số đều là Hạ Sương phải chịu thiệt. 

 Trước đây, Hạ Sương không có cách nào nên chỉ đành hy sinh cuộc sống của mình, dốc sức quên mình không cần báo đáp cống hiến cho công ty giải trí Tinh Quang, cho nhà họ Hạ. 

 Chỉ là giờ cô ta đã thoát khỏi nhà họ Hạ và quyết tâm sống cho bản thân mình. 

 "Bố, bố có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi", Hạ Sương lạnh lùng nói. 

 Hạ Đạt ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Sương thì thầm bực tức. Nhưng lúc này ông ta đành phải nhịn xuống, ôn hòa nói: "Cũng không có gì, bố chỉ muốn hỏi một chút là giờ con là CEO của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đúng không?" 

 Tại công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 Trong văn phòng tổng giám đốc. 

 Hạ Sương ăn diện gọn gàng ngăn nắp quyến rũ động lòng người, giờ nghe thấy lời nói ấy của đạt thì sắc mặt chợt trở nên khó coi. 

 Cô ta nghe thấy câu hỏi đó của Hạ Đạt thì cũng đoán ra được ý định của ông ta, chắc chắn là muốn dùng thân phận hiện nay của cô ta làm gì đó. 

 "Đúng vậy, giờ con chính là CEO của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh", Hạ Sương lạnh nhạt đáp. 

 Hạ Đạt nghe thấy thế, trong lòng không khỏi âm thầm hâm mộ. Đó chính là công ty giải trí đứng đầu Hoa Hạ đấy, làm CEO của một công ty như thế thì tiền lương và tiền hoa hồng sẽ không thấp. Sau đó, dựa vào mối quan hệ kiếm thêm ít tiền nữa, chẳng phải là giàu to? 

 Nhưng Hạ Đạt không biết là Hạ Sương hoàn toàn không có kiếm ba cái tiền ấy mà chỉ nghiêm túc làm CEO của mình thôi. 


 Hạ Sương nghe thấy vậy, trong lòng cũng hơi dao động, từ khi hiểu chuyện, cô ta đã từng vô số lần hy vọng có thể đạt được sự thừa nhận từ Hạ Đạt, nhận được đãi ngộ ngang hàng với Hạ Minh ở trong nhà họ Hạ. 

 Nhưng từ nhỏ tới lớn, Hạ Sương chưa bao giờ được hưởng thụ điều ấy. Cho dù Hạ Sương có biểu hiện ra tố chất hơn người, dần dần lấy được quyền quản lý công ty giải trí Tinh Quang. Nhưng càng về sau, Hạ Sương lại phát hiện ra một điều là mình chỉ có thể quản lý mà thôi. Công ty mà thua lỗ thì cô ta sẽ phải chịu trách nhiệm, công ty kiếm được lời, cô ta lại chẳng nhận được gì. 

 Thậm chí là tiền lương Hạ Đạt trả cho cô cũng rất ít, nó còn không bằng quản lý dưới tay cô ta, mà tiền hoa hồng gì đó cũng không tới lượt Hạ Sương. Trước đây, cô ta đòi thì cũng chỉ nhận được phần còn sót lại của đám Hạ Đạt mà thôi. 

 Giờ nghĩ lại, trái tim Hạ Sương vẫn hơi nhói đau. Người một nhà không cần phân chia rạch ròi như vậy, câu ấy chỉ là lời nói suông mà thôi. Thực tế, Hạ Sương lại chẳng nhận được đồng nào, đa số đều vào túi Hạ Đạt và Hạ Minh. Sản nghiệp của nhà họ Hạ cũng là chuẩn bị cho Hạ Minh, không liên quan gì tới cô ta hết. Hạ Sương chỉ là một nhân viên làm công cho Hạ Minh thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.