Chương trước
Chương sau
 Sau khi đám Hạ Sương ăn cơm với Tiêu Nhã xong bèn chở Tần Liên đến khách sạn mà cô ấy ở. 

 Tần Liên trở về khách sạn thu dọn hành lý, trả phòng, sau đó đi theo Hạ Sương và Dương Khiết đến khách sạn của hai cô. Đợi ngày mai sẽ đi xem nhà. Nếu hợp thì mua luôn, đến lúc đó, cũng không cần phải ở khách sạn nữa. 

 Sắp xếp phòng cho Tần Liên xong, Hạ Sương và Dương Khiết cũng nhanh chóng chuẩn bị về nghỉ ngơi. 

 Dù sao, còn cần phải đi khảo sát những công ty sắp hợp tác, chuẩn bị kỹ càng từng bước một, có một đống việc đang chờ các cô giải quyết. 

 Và những công ty chưa hợp tác, cũng phải sắp xếp ngày hẹn, rồi chọn ra ba nhà để hợp tác. 

 Tuy Hạ Sương và Dương Khiết cảm thấy những dự án và công ty mà mình hợp tác đã đủ nhiều rồi, căn bản không cần hợp tác thêm nữa. Nhưng dù sao, các cô đã đồng ý với họ nên khó nuốt lời, không thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến phát triển trong tương lai của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh. 

 "Tần Liên, cô cứ từ từ nhé. Đợi ngày mai tôi sẽ dành ra ít thời gian ra đi khảo sát mấy bộ phim sắp quay, sau đó chọn một bộ thích hợp nhất để cô đóng vai nữ chính", Hạ Sương nói. 

 Tần Liên là do Lâm Hàn sắp xếp tới, nên Hạ Sương và Dương Khiết không dám lơ là qua loa. Các cô chắc chắn sẽ giúp cô ấy chuẩn bị tốt để quay trước. 

 Mà cho dù không phải do Lâm Hàn gửi tới, thì với vẻ ngoài của Tần Liên, Hạ Sương cũng sẽ đổ tài nguyên lên người cô ấy. 

 Dẫu sao, giờ giới giải trí Hoa Hạ chính là vậy, chỉ cần có gương mặt xinh đẹp, rồi trang điểm lên thì rất dễ nổi, dễ dàng kiếm được tiền, dù Tần Liên vẫn chưa có hoạt động gì. 

 Huống chi, ban nãy ăn cơm với Tiêu Nhã, từ đôi câu trò chuyện, Hạ Sương cũng đại khái đoán được tuy Tần Liên không có kỹ năng diễn xuất như các diễn viên lão làng. Nhưng cô ấy cũng không phải loại chỉ được cái mã mà chẳng có thực lực gì, ít nhất cũng không quá tệ. 

 "Không sao, tôi không gấp đâu. Hai cô cứ xử lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cho tốt đi đã, xong rồi lại giải quyết chuyện của tôi cũng được", Tần Liên gật đầu nói. 

 "Thế sao được, phải để cô quay phim trước, không thì Lâm Hàn mà hỏi tội, vậy chúng tôi thảm rồi", Hạ Sương nói giỡn, sau đó cũng đi về nghỉ ngơi. 

 Sáng hôm sau, Hạ Sương và Dương Khiết bèn vội vàng đi giải quyết mấy dự án hợp tác, còn một đống việc đang đợi các cô. Hai cô cũng đã liên lạc với người trong danh thiếp mà Tiêu Nhã đưa và hẹn đến trưa ăn cơm xong sẽ đến xem nhà. 

 Còn Tần Liên lại không có gì làm nên chỉ đành ngồi nhà chơi. 

 Cùng lúc đó, tại công ty Nhân Phàm ở thành phố Đông Hải. 

 Người vùng Bắc Đông đã đến đây được mấy ngày, giờ đang bàn bạc với nhân viên công tác của quỹ đầu tư Nhân Phàm để chuẩn bị cho việc hợp tác. 

 Bởi vì dự án hợp tác khá lớn, nên dù nhân viên của bên Nhân Phàm đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, nhưng giờ cũng cần dựa theo nguồn vốn, các công ty, nhân lực và kỹ thuật bên Bắc Đông mang đến để chỉnh sửa và sắp xếp lại. 

 Lượng công việc khá lớn, dù tăng ca cũng phải mất 9 10 ngày gì đó mới hoàn thành nổi. 

 Lúc này, Triệu Tứ Hải đang vô cùng đau đầu với mớ công việc kia, bởi vì lượng công việc khá lớn nên chia xuống cho mỗi người cũng không thể kéo dài, phải giải quyết ngay trong ngày. Không kịp thì phải tăng ca để làm. 

 Mà vốn dĩ, năng lực của Triệu Tứ Hải đã không được tốt, người khác làm đến 10 giờ tối mới làm xong rồi tan ca, thì khỏi cần bàn tới Triệu Tứ Hải. Việc hôm qua, phải đến tận 6 giờ sáng hôm nay mới hoàn thành được. 

 Sau khi làm xong việc ngày hôm qua, Triệu Tứ Hải cũng hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, đi ăn sáng xong thì những nhân viên khác cũng lần lượt tới đi làm. 

 Mà giờ Triệu Tứ Hải cũng không thể rời khỏi công ty về nhà nghỉ ngơi, không thì sẽ bị coi như nghỉ làm. 

 Bình thường, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã quản lý cực kỳ gắt, càng đừng nói đến giai đoạn lượng công việc thì một đống và còn đang thiếu người như này, nên Triệu Tứ Hải chẳng dám nghỉ làm. 

 Nếu nghỉ, Triệu Tứ Hải chắc rằng mình sẽ lập tức bị đuổi việc. 

 Treo hai con mắt như gấu trúc, cố nén cảm giác mệt mỏi, Triệu Tứ Hải chỉ có thể tiếp tục đâm đầu vào công việc với hiệu suất cực kỳ thấp của mình. 

 Anh ta có chút nôn nóng, nếu hôm nay không gặp được ban lãnh đạo vùng Bắc Đông, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa. 

 Dù sao, công việc ngày hôm qua mà anh ta phải làm đến tận sáng nay mới xong, huống chi là một mớ công việc được phân xuống vào hôm nay trong khi anh ta cả đêm không ngủ? 

 Trong lòng Triệu Tứ Hải thầm lo lắng, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành chậm rãi giải quyết công việc, rồi để ý xung quanh, xem thử có cơ hội nào gặp được ban lãnh đạo vùng Bắc Đông không. 

 Triệu Tứ Hải tin rằng, chắc chắn sẽ có người trong ban lãnh đạo bên Bắc Đông không hài lòng với lần hợp tác này. Suy cho cùng, tất cả đều là các dự án hợp tác hợp pháp, lợi nhuận sẽ giảm rất nhiều. 

 Mà vùng Bắc Đông lại khá hỗn loạn, nên bọn họ đều dựa vào thế lực ở vùng xám để làm giàu, thì sao có thể chịu làm ăn buôn bán hợp pháp? Chắc chắn là có ý định kinh doanh các mảng trong vùng xám, chỉ có điều bị quỹ đầu tư Nhân Phàm canh chừng không cho thôi. 

 Từ đó, đối với Triệu Tứ Hải có quen biết với một số thế lực ở vùng xám thì cũng là một cơ hội. 

 Chỉ cần có thể tiếp xúc với ban lãnh đạo vùng Bắc Đông, khiến đối phương coi trọng mình, thì không cần phải làm một nhân viên nhỏ nhoi, cực khổ tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa. 

 Bất kể là đi theo đối phương làm ăn, hay để đối phương nói tốt cho mình vài câu, Triệu Tứ Hải tin rằng mình sẽ có một công việc tốt hơn, ít nhất là tốt hơn bây giờ. 

 Ngay lúc này, Tạ Kiến Bình dẫn theo mấy tên cấp dưới bước vào phòng. 

 "Đưa tôi xem bản kế hoạch đã được chỉnh lý lại đi", Tạ Kiến Bình dứt khoát nói với một quản lý của quỹ đầu tư Nhân Phàm. 


 Sau khi xem, thì ông ta cực kỳ khó chịu với lợi nhuận thu được. Số tiền ấy quá ít, lợi nhuận khi bỏ vào gấp 10 lần nguồn vốn và nhân lực để kinh doanh những mặt hàng đó, chỉ bằng lợi nhuận mà vùng xám mang lại khi bỏ ra có 1. 

 Hơn kém nhau gấp 10 lần, lợi nhuận này có phải là chênh lệch quá? Thoáng chốc, Tạ Kiến Bình lại càng khó chịu hơn với Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn. Ông ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, một người là Đại bàng núi Bắc Đông, một người là ông trùm vùng Hoa Đông, sao lại nhát gan như thế? 

 "Sao lợi nhuận lại ít như vậy?", Tạ Kiến Bình cau mày hỏi. 

 Mà lúc này, Triệu Tứ Hải đang làm việc chứng kiến cảnh đó, lập tức hiểu được, cơ hội của mình đến rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.